Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chờ tới khi Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu dắt tay nhau đến phòng bệnh, thì Tang Trăn Vinh đã tỉnh.

Tang Yếu Miễu theo bản năng muốn buông tay ra, lại bị Cố Nhĩ Thăng nắm chặt lại. Cô nhìn sắc mặt của Tang Trăn Vinh, mỗi lúc một đen hơn.

Giường bệnh của Cố Dao trống không, phỏng chừng bà đã bị đưa đi kiểm tra. Cho nên, phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ, không khí có chút xấu hổ.

“Ba ba…” Tang Yếu Miễu tiến lên một bước. Bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, liền bị phơi bày trước mặt ba Tang.

Tang Trăn Vinh không để ý đến Tang Yếu Miễu. Ông không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Cố Nhĩ Thăng.

Cũng không biết hai người đàn ông này nhìn nhau để làm gì. Tang Yếu Miễu bị kẹp ở giữa, hít thở không thông. Đau đầu quá, vì sao người bị kẹp ở giữa, luôn luôn là cô…

Sau một lúc lâu, Tang Trăn Vinh lấy hơi, thở ra thật mạnh, “Hừ” một tiếng, kết thúc trận chiến đấu trí căng thẳng.

Lúc này, vừa vặn Cố Dao trở lại. Sau một loạt các bài kiểm tra sức khỏe, bác sĩ xác nhận người bệnh không có việc gì, họ mới chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Phòng bệnh biến thành bốn người, lại càng thêm xấu hổ.

Cố Dao thở dài. Bà cười dịu dàng với Tang Trăn Vinh: “Ông còn phụng phịu đến khi nào nữa? Bọn chúng đã lớn rồi, không còn là tiểu hài tử cần chúng ta chăm sóc nữa.”

Tang Trăn Vinh mếu máo. Ông đang muốn xoay người đưa lưng về phía Cố Nhĩ Thăng và Tang Yếu Miễu, thì nghe thấy lời bà. Thân hình ông bỗng dưng cứng đờ. Rốt cuộc, ông cũng chịu mở miệng, nói với Tang Yếu Miễu: “Lại Lại, con… dẫn bạn trai tới đây để giới thiệu với ba ba sao?”

Đúng vậy, Tang Trăn Vinh đã thỏa hiệp.

Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, ông đã thấy được một tập tư liệu. Đó là tư liệu Cố Nhĩ Thăng chuẩn bị, vì Tang Yếu Miễu, mà muốn giải trừ quan hệ mẹ con với Cố Dao.

Cho tới nay, quan hệ giữa Cố Dao và Cố Nhĩ Thăng không hề thân cận. Từ trong đáy lòng, bà rất muốn xin lỗi anh, vì đã không cho anh đủ tình thương của một người mẹ. Sau khi Tang Yếu Miễu ra nước ngoài, số lần Cố Nhĩ Thăng và bà gặp mặt, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bà biết, ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến. Nhưng đến khi phải đối mặt, bà lại không biết phải làm thế nào cho phải.

Thời điểm Tang Trăn Vinh mới nhìn thấy tập tư liệu đó, ông đã rất tức giận, suýt chút nữa thì phá nát đồ đạc trong thư phòng. Thế nhưng, những việc làm này của Cố Nhĩ Thăng, đều là vì con gái ông. Nhất thời, ông không biết trút giận vào đâu.

Hai người trong phòng vẫn luôn trầm mặc. Tới cuối cùng, Tang Trăn Vinh nói một câu: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Cứ như vậy đi.”

Ai ngờ, đêm đó lại là một đêm không bình yên. Thật vất vả mới vào được giấc ngủ, thì nửa đêm, Cố Dao lại đột nhiên đau bụng. Rồi sau đó là tai nạn, phải nhập viện… Thật đúng là một đêm sóng gió.

Con cháu đều có phúc của con cháu. Bọn họ cũng đã già rồi.

Nghe được lời Tang Trăn Vinh nói, mạch não của Tang Yếu Miễu vẫn chưa thể thông suốt: “… A?”

Đuôi lông mày của Cố Nhĩ Thăng khẽ nhúc nhích. Anh mỉm cười khéo léo, hơi cong người về phía Tang Trăn Vinh: “Bá phụ, ngài khỏe. Con là Cố Nhĩ Thăng, là bạn trai của Lại Lại.”

Ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng. Mặt trời tỏa những tia nắng xuyên qua lớp lá cây, lấp lánh như pha lê. Thật ấm áp.

Bình luận

Để lại bình luận