Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Yến Chiêu bận giao hàng cho mấy cửa tiệm trái cây đến tận khi trời tối, sau đó về nhà tính toán sổ sách rồi mở van xả nước, kiểm tra vườn cây, tới khi tắm xong thì đã hơn mười giờ đêm, anh khởi động xe tải lái xuống núi.
Lúc đến trước cửa nhà Kiều Khương, đèn bên trong vẫn sáng, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: Ra đây.
Kiều Khương đang xem máy tính, khi điện thoại hiện tin nhắn của tên chó má, khóe môi nàng cong lên, nàng không thay quần áo, chỉ mặc váy ngủ bằng lụa ra ngoài, bên trong không mặc gì.
Yến Chiêu đứng ngoài cửa, tay cầm một bình thủy tinh trong suốt, trong đó có vài con đom đóm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Khương, đôi mắt anh cứng lại, Kiều Khương mặc váy ngủ chiết eo bằng lụa màu lam cổ chữ V, trên cổ là sợi dây chuyền vàng mảnh, đầu ngực nhô cao, phía dưới là nơi căng mẩy được váy ngủ bao quanh
Nàng đứng dựa vào cửa, tóc dài xõa vai, đuôi tóc hơi xoăn, dáng vẻ quyến rũ, nhưng ánh mắt rất kiêu ngạo, cặp mắt hoa đào liếc anh từ đầu đến chân, nàng nghiêng người bảo: “Vào đi.”
Yến Chiêu vừa vào đã dùng một tay siết cằm nàng hôn lên, Kiều Khương đặt ngón trỏ lên cổ họng anh, hơi ngửa đầu ra sau: “Mẹ tôi đang ở đây.”
Yến Chiêu quay đầu nhìn, đèn phòng khách sáng như ban ngày, nhưng không có người.
Kiều Khương tránh khỏi vòng tay anh.
“Em lại lừa tôi.” Yến Chiêu cầm bình thủy tinh đi đằng sau nàng, còn chưa vào phòng đã ôm nàng vào ngực, ép nàng lên tường hành lang “Tôi nói rồi, không được lừa tôi.”
“Mẹ tôi tới kìa.” Kiều Khương nhìn phía sau anh.
“Em nghĩ tôi sẽ tin nữa à?” Yến Chiêu ôm eo nàng, kéo nàng sát vào ngực.
Kiều Khương nâng cằm: “Anh nhìn đi.”
Thấy vẻ mặt nàng hiếm có lúc nghiêm túc, Yến Chiêu thực sự nhìn ra sau.
Đằng sau không một bóng người.
Anh lại bị lừa.
“Anh đần thật đấy.” Kiều Khương cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Yến Chiêu thấy Kiều Khương cười vui như thế, trong trí nhớ của anh, vẻ mặt nàng hiếm khi sống động như giờ phút này, cặp mắt hoa đào sáng lấp lánh, trông xinh đẹp hút hồn. Anh nhìn nàng, bị lây nụ cười kia, không tự chủ cũng nhếch mép cười, cười xong, anh cúi đầu hôn lên môi nàng, một tay ôm nàng vào lòng, vừa hôn vừa bế nàng đi.
Anh chọn lớn đi vào một căn phòng, thấy không phải phòng Kiều Khương, thế là lại mở một cánh cửa khác.
Kiều Khương nhắc nhở: “Mẹ tôi ở phòng này.”
Yến Chiêu hoàn toàn không tin, ôm nàng đẩy cửa ra, bên trong tối đen, anh bật đèn, thấy Cao Kim Lan đang nằm trên giường.
Yến Chiêu: “…”
Cao Kim Lan đeo bịt mắt ngủ rất sâu.
Yến Chiêu nhẹ nhàng đóng cửa lại, ôm Kiều Khương ra ngoài, Kiều Khương nằm trong lòng anh không nhịn được bật cười.
Yến Chiêu trầm giọng gọi nàng: “Kiều Khương.”
“Làm sao?” Kiều Khương nhướng mi, đôi mắt hoa đào sáng rực như lửa.
Yến Chiêu cúi đầu cắn miệng nàng, Kiều Khương bị đau trừng mắt nhìn anh, bỗng đến sát gần, cắn vào yết hầu trên cổ anh.
Ánh mắt Yến Chiêu lập tức tối sầm, bế nàng vào căn phòng cuối cùng, kéo nàng ngã xuống giường, bình thủy tinh trong tay lăn xuống đất, nắp bình mở ra, đom đóm bên trong bay ra ngoài.
Anh cuồng nhiệt hôn cắn môi nàng, một tay cách váy ngủ nắm lấy bầu ngực căng mẩy, tay kia tách rộng chân nàng, tiến vào giữa hai chân.
“Hôm nay anh không được đeo áo mưa.” Kiều Khương thở hổn hển, hơi nghiêng đầu: “Anh phải chịu phạt.”
“Sao?” Yến Chiêu ngồi dậy, một tay cởi áo thun, lại cúi xuống hôn lên môi nàng.
Kiều Khương đẩy anh ra, xoay sang đè lên người anh, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống, đom đóm vừa thoát ra bay tới bên cạnh, soi sáng nét mặt ngạo nghễ của nàng, nàng vỗ ngực anh: “Chờ nhé.”
Yến Chiêu không biết nàng định làm gì, cởi quần kiên nhẫn đợi trên giường.
Kiều Khương ra ngoài một lúc, chẳng bao lâu trên tay đã cầm một sợi thừng đi vào, thừng màu xám, dài hơn hai mét.
Yến Chiêu: “…Em định làm gì?”
“Anh đoán xem.” Kiều Khương ngồi lên ngực anh, dùng dây thừng trói hai tay anh vào đầu giường, sau đó kéo quần lót anh xuống, vật thô to đen thui đã sớm cứng ngắc, đang ở thế sẵn sàng tấn công. Nàng lấy hai sợi dây buộc tóc quấn bốn vòng quanh thân dương vật, sau khi làm xong, nàng búng nhẹ quy đầu: “Khi nào muốn bắn thì phải xin tôi.”
Yến Chiêu: “…”

Bình luận (0)

Để lại bình luận