Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Y vốn định mang theo Cơ Quyện Tửu rời khỏi Linh Hư tông, mai danh ẩn tích quy ẩn sơn lâm, từ nay về sau chuyện tu đạo giới ma giới đều không liên quan đến bọn họ. Nhưng khi sắp đi ra khỏi Linh Hư tông, lại bị mẫu thân Liễu Tuệ của Diêu Lan Ca dẫn người ngăn cản.

Liễu Tuệ mang theo vài đệ tử muốn áp giải Cơ Quyện Tửu trở về, Diêu Lan Ca quỳ gối trước mặt mẫu thân dập đầu thật mạnh, thỉnh cầu nàng thả cho Cơ Quyện Tửu một con đường sống.

Con trai ta bản tính kiêu ngạo, chỉ có người khác luôn sùng bái y, y khi nào thì xấu hổ như vậy quỳ xuống trước mặt người khác cầu xin?

Liễu Tuệ vô cùng đau lòng, chung quy tình yêu của bà dành cho con trai mình đã vượt qua sự ghê tởm của Cơ Quyện Tửu. Bà nói Cơ Quyện Tửu có thể đi, nhưng Diêu Lan Ca nhất định phải lưu lại, hơn nữa thề cả đời này không đi tìm Cơ Quyện Tửu, coi như chưa từng thu một đồ đệ như vậy.

Diêu Lan Ca rơi lệ hôn lên trán Cơ Quyện Tửu như lời biệt, thề rằng nếu y chủ động đi tìm Cơ Quyện Tửu, nhất định sẽ vạn kiếp bất phục không nơi chôn.

Liễu Tuệ cùng người nàng mang đến nhường ra một con đường, Cơ Quyện Tửu đầu óc hỗn độn, cũng không rõ hiện tại đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn theo bản năng nắm chặt tay Diêu Lan Ca, đây là người duy nhất trên đời khiến hắn cảm thấy an toàn. Diêu Lan Ca trong lòng bi thương, nhưng vẫn dùng sức bóc tay Cơ Quyện Tửu ra, lấy thân phận sư tôn ra lệnh cho hắn đi thẳng về phía trước, vĩnh viễn không bao giờ trở về.

Cơ Quyện Tửu loạng choạng ba bước ngã một cái, bóng lưng biến mất trong bóng đêm mênh mông, ai cũng không biết. Nói hắn lần này đi sẽ gặp phải cái gì, lần thứ hai trở về Linh Hư tông lại lấy tư thái gì.

Ngày hôm sau Diêu Lan Ca chủ động thỉnh tội với Diêu Cát, nói cho hắn biết y thả Cơ Quyện Tửu đi, các vị môn chủ giận tím mặt, tuyên bố thiếu tông chủ quá mức tùy hứng làm bậy, Cơ Quyện Tửu đau thấu xương và suýt nữa chết ở đây, sau này nếu có khí thế, hắn nhất định sẽ quay lại báo thù Linh Hư tông.

Diêu Cát chịu áp lực của hơn mười vị môn chủ, lớn tiếng chất vấn Diêu Lan Ca, “Tự mình thả yêu nghiệt kia đi, ngươi có biết sai không?”

Vốn dĩ hắn chỉ cho Diêu Lan Ca một cơ hội xin lỗi, xoa dịu cơn giận của đám đông và trừng phạt nhẹ con trai mình. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Diêu Lan Ca quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng các môn chủ bốn phía đại điện đang nghị luận sôi nổi, không chút do dự nói, “Cơ Quyện Tửu vốn là ân nhân của Linh Hư tông mà không phải tội nhân, người nhốt hắn vào địa lao mới có lỗi, bổn quân thả hắn ra là chuyện đương nhiên, ta không sai.”

Có một sự náo động giữa các đệ tử của giáo chủ có mặt, cho rằng Diêu Lan Ca bị yêu nghiệt kia mê hoặc không thể cứu chữa. Diêu Cát cũng tức giận, không còn cớ che chở con trai, chỉ có thể giác chức y đến Tà Ưu Sơn xám hối, lúc nào nghĩ rõ thừa nhận sai lầm, lúc đó mới thả y trở về.

Tà Ưu sơn là một ngọn núi từng bị viễn cổ thần tiên nguyền rủa, quanh năm giá rét đầy trời tuyết rơi dày đặc, người bình thường ở chỗ này qua không được một ngày sẽ bị đông chết, kiếm tu đạo hạnh thấp một chút cũng không chịu nổi rét lạnh. Nhưng Diêu Lan Ca tu vi cao thâm, mỗi ngày dùng linh khí hộ thể cũng không đến mức làm tổn thương căn cơ, chẳng qua hàn khí xâm nhập vào phổi khiến nhiệt độ cơ thể hắn càng ngày càng thấp.

Bình luận (0)

Để lại bình luận