Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

đưa cho Phong Khinh Dương, sau đó rất có hứng thú nhìn Đường Hân,
“Đã trở lại rồi à?”

“Ừm”
, Đường Hân nức nở thút tha thút thít gật đầu,
“Em hôm nay đến đây là muốn xin lỗi chị.”
Một đám bạn học muốn xem náo nhiệt khi nghe lời này đều hưng phấn cả lên.
“Đường Đường, trước đây em thật sự không biết cha có để lại tiền cho chị.
Nếu em biết được, em nhất định sẽ trả tiền cho chị.”
Đường Đường cười cười,
“Bây giờ đã biết thì trả lại cho tôi cũng không muộn.”
Đường Hân lại bắt đầu khóc.
“Em vẫn luôn không nói với chị, thật ra việc kinh doanh của công ty mấy năm nay đều không tốt lắm.
Tiền cha để lại lúc trước cho chị không thể nào gom góp đủ nên mẹ nghĩ lại qua một thời gian nữa, khi công ty làm ăn tốt hơn sẽ trả lại hết cho chị.
Thật sự không phải như chị nghĩ đâu, mẹ gần đây vì công ty mà ngã bệnh, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện…”
Đường Hân thoạt nhìn đáng thương vô cùng, hiện tại vì những lời này mà trông cô ta càng thêm đáng thương.
Bạn học trong lớp vốn dĩ đều đứng về phía Đường Đường nhưng khi thấy bộ dạng này của Đường Hân, họ lại có chút mềm lòng.
Xác thật Đường Đường có chút bức người quá đáng.
Dù sao cũng là chị em cùng nhau lớn lên, cô ấy làm vậy đúng là có chút tàn nhẫn.
Đường Đường vẫn không nói gì.
Thật ra là cô muốn nhìn xem Đường Hân còn có chiêu gì phía sau.
Đường Hân xoa nhẹ đôi mắt lại tiếp tục vừa khóc vừa nói,
“Mẹ đang nằm bệnh viện, em thật sự không có cách nào nữa mới đến tìm chị.
Người lớn diện của chị mỗi ngày đều thúc giục mẹ, luật sư còn nói nếu không trả sẽ phải bán căn hộ đang ở…
Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị, nhưng em và mẹ đều không giống vậy, nếu không còn nhà ở nữa thì em và mẹ cũng không còn chỗ nào để đi.
Đường Đường, niệm tình chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chị lại cho em và mẹ thêm một khoảng thời gian nữa được không?
Dù sao hiện tại chị cũng không cần sốt ruột cần số tiền này…”
Đường Hân càng khóc càng thương tâm,
“Chị còn nhớ khi còn nhỏ, mẹ mang chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi không?
Mẹ đã mua ly kem cho chúng ta cùng nhau ăn…”
Đoạn lời nói này của Đường Hân nhìn như lung tung rối loạn, không chút hợp lý, nhưng sau khi nghe xong mọi người lại có chút manh mối.
Người lớn diện của Đường Đường bức Đường Hân và mẹ Đường Hân đến nỗi suýt chút nữa là phải bán nhà, thậm chí bây giờ còn phải vào bệnh viện.
Mẹ Đường Hân trước kia hình như đối xử với Đường Đường cũng không tệ lắm, cũng không đến nỗi xấu xa hết chỗ chê.
Hơn nữa…
chuyện mà mọi người vẫn luôn suy đoán, vẫn luôn cảm thấy hứng thú đó là, Đường Đường vì sao lại đột nhiên trở nên có tiền như vậy.
Lúc trước mọi người đều suy đoán có phải là do ký với công ty hay không, nhưng dù là ký với công ty thì một người mới cũng không thể mang nhiều hàng hiệu như vậy được, đến đi học, tan học cũng có người tới đón đưa.
Trong trường có rất nhiều người suy đoán có phải Đường Đường đã leo lên kẻ có tiền hay không?
Dù sao cũng là giới giải trí hỗn loạn, huống hồ Đường Đường còn lớn lên xinh đẹp như vậy.
Kết quả lần này Đường Hân ngấm ngầm hại người như cố ý vô tình mà xác nhận chuyện này.
“Chị từ nhỏ đã có vẻ ngoài xinh đẹp, dù có thế nào cũng sẽ có người giúp chị.”
Câu này gần như đã nói rõ Đường Đường dựa vào gương mặt để leo lên kẻ có tiền, có phải không?
Trước đây chuyện này không có chứng cứ chắc chắn nên mọi người cũng không đào sâu hơn, nhưng hiện tại đã có câu nói của Đường Hân…
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người nhìn Đường Đường đều có chút không thích hợp.
Trong mắt nam sinh có nhiều phức tạp nhưng trong mắt nữ sinh, tất cả đều là khinh thường.
Một vài học sinh vốn dĩ không thích Đường Đường hiện giờ đều hưng phấn xem Đường Đường sẽ có phản ứng gì.
Đường Đường cũng không hoảng loạn, sắc mặt cũng không quá khó coi, cô vẫn luôn lẳng lặng chờ Đường Hân nói hết, sau đó cô mới nói,
“Tôi không nhớ rõ.”
Đường Hân ngẩn người,
“Cái gì?”

“Tôi nói tôi không nhớ mẹ cô đã mua ly kem cho chúng ta.
Tôi chỉ nhớ khi bà ta dẫn cô và tôi ra ngoài, còn dẫn theo cả đám chị họ anh họ của cô.
Lúc đó bà ta đều mua kem cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất có tôi là không có.
Chị họ của cô còn sỉ nhục tôi là kẻ không có ai nuôi, dựa vào cái gì mà tôi được ăn kem, mà khi cô ta sỉ nhục tôi, tất cả những người khác đều đang cười.”
Cả người Đường Hân cứng lại.
Thật ra khi đó Đường Hân còn rất nhỏ, căn bản không thể nhớ được.
Nhưng là chuyện này cô nghe mẹ nói vào mấy hôm trước, mẹ còn vừa nói vừa mắng Đường Đường đến một chút cũng không nhớ mẹ đã tốt với cô ta thế nào.
Kết quả vừa mới nói ra đã bị Đường Đường hủy đi sạch sẽ.
Đường Đường thật sự phải cảm tạ tiểu thuyết tác giả có viết một ngoại truyện về Đường Đường.
Ngoại truyện đã diễn tả lại cuộc sống hơn hai mươi năm không hề tốt đẹp gì của Đường Đường, chỉ có khoảng thời gian Đường Duẫn Đức còn sống, có lẽ đó chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất cả đời cô, sau khi Đường Duẫn Đức mất từ đó Đường Đường cũng không còn cảm nhận được tình cảm chân thành nào nữa.
Tác giả đối với nhân vật này đã rót vào rất nhiều tình cảm, từ lúc ban đầu là một cô bé tốt bụng xinh đẹp, cho đến sau này biến thành dáng vẻ xấu xa kia, mỗi một chi tiết tác giả đều miêu tả rất rõ ràng.
“Tôi chưa từng có quần áo của mình, đều là mặc lại những thứ cô không cần nữa.
Đến nhà vệ sinh cũng là do tôi dọn dẹp”
, Đường Đường từ trong ký ức nhớ lại những chi tiết kia, từng chữ gắn lại,
“Mẹ cô mua đàn dương cầm về, còn mời giáo viên đến dạy cô.
Lúc đó tôi chỉ chạm vào một chút cũng bị đánh tay.
Khi học tiểu học chẳng qua thi điểm tốt hơn cô một chút thì tôi liên tục vài ngày đều không có cơm tối để ăn, cho nên sau này đến thi tôi cũng không dám thi tốt.”
Lời nói giả giả thật thật, chuyện dương cầm là thật, chuyện điểm thi là giả, nhưng Đường Đường đem chúng ghép lại với nhau, lưu loát trôi chảy, hoàn toàn không nghe ra được đó là giả.
Cô cũng không muốn khi dễ một cô gái nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nhường nhường nhịn nhịn lại để người ta khi dễ đến trên đầu, Đường Đường chưa bao giờ là người có tính tình tốt đến như vậy.
Mọi người sau khi nghe xong đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chuyện này cũng quá thảm rồi.
Đường Hân ngược lại nghe xong câu này đã thiếu chút nữa nhảy dựng lên,
“Cô vốn dĩ đã có thành tích kém, lại còn nói cái gì mà đến thi tốt cũng không dám…”
Nói xong liền phát hiện tự mình nói sai.
Hiện tại cô phản bác câu này không phải là chứng minh cho nhưng lời nói phía trước của Đường Đường đều là thật sao.
Đường Hân vội vàng giải thích, lại phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô đều quái dị.
Đường Hân hoàn toàn không biết điểm thi tháng của Đường Đường rất tốt.
Đường Đường nói xong những lời này đã vừa lúc xác minh khó hiểu lúc trước của mọi người.
Thì ra là bởi vì như vậy nên Đường Đường mới làm bộ thi không tốt?
Bên cạnh có vài bạn học lên tiếng nghị luận,
“Trách không được trước đây thành tích của Đường Đường không tốt.”

“Đúng vậy, đây cũng thật là đáng thương, chính bởi vì như vậy mà sau này khi thi được điểm tốt mọi người đều không tin.”

“Mẹ nuôi của Đường Hân cũng thật là đáng sợ.”

“Mẹ Đường Hân thật là đáng sợ.”

“Nhưng tớ vẫn tò mò, Đường Đường hiện tại rốt cuộc là dựa vào ai nhỉ?”

“Không biết”
, nữ sinh xem náo nhiệt đối với tình trạng này có chút không hài lòng, khó tránh khỏi lại hơi ác ý nhỏ giọng nói,
“Loại chuyện này sao chúng ta có thể biết được, nói không chừng đã kết…
Đúng là không biết ghê tởm.”

“Đường Hân và mẹ cô ta hϊếp người quá đáng, nhưng hiện giờ Đường Đường leo lên được chỗ cao liền trở về thị uy lại, đúng ra rất có phong cách nha…”
Khi mọi người đều đang nhỏ giọng nghị luận thì bên ngoài chen tới vài người.
Nhưng học sinh xem náo nhiệt thấy là đám người Phong Thiên Dương đều vội vàng chừa ra một con đường, vừa tránh ra vừa tiếp tục nghị luận,
“Bên cạnh Phòng Thiên Dương chắc là học sinh mới chuyển trường gần đây.”

“Thật đẹp trai, nghe nói đó là bạn thuở nhỏ của Phong thiếu.”
Phong Thiên Dương vội vội vàng vàng chen vào, đang chuẩn bị nói chuyện đã thấy người bạn thân của mình đã hoan thiên hỷ địa mà gọi Đường Đường một tiếng,
“Chị.”
Đường Đường nhìn sang, gương mặt kia dường như cô đã gặp qua rồi, nhưng gặp qua ở đâu thì cô thật sự không nhớ rõ.
Những người còn lại đều ngây ngốc.
Phong Thiên Dương vẻ mặt không hiểu chuyện gì bước qua, chuyện gì vậy?
Minh Lãng vỗ lên vai Phong Thiên Dương một cái, sau đó chỉ vào Đường Đường,
“Làm quen một chút đi, đây là chị họ của tôi, lúc trước bị thất lạc bên ngoài gần đây mới đón về”
, nói xong lại nhìn về phía Đường Đường, vẻ mặt bị thương nói,
“Chị, chị có phải không nhớ em không, em là Minh Lãng đây.”
Đường Đường vẫn không nhớ được, nhưng cũng không sao.
Đường Hân sau khi nghe Minh Lãng nói sắc mặt đã triệt để thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Minh Lãng không xấu, cậu ấy là tiểu khả ái duy nhất trong Minh gia.
Đợi sau khi giúp Đường Đường tẩy trắng xong, Đường Hân sẽ lập tức hoàn toàn offline~ Bà chị beta: Thích Minh Lãng ghê mà đất diễn hơi ít à…
Khó trách Đường Đường không nhớ được, lần trước khi đến Minh gia gặp một đám người, những em họ có độ tuổi không khác lắm so với Minh Lãng cũng có đến năm sáu người.
Lúc đó cô chỉ đơn giản chào hỏi nên thật sự

Bình luận (0)

Để lại bình luận