Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Căn hộ tầng bốn bắt đầu sửa chữa được hơn một tuần nay. Tiếng ồn đó đã thành công phá vỡ thói quen ngủ nướng của Chu Hạ.

Bình thường họ làm đến tám giờ tối mới nghỉ. Bây giờ mới bảy giờ. Chu Hạ vừa đặt chân lên cầu thang tầng bốn, tiếng ồn đột ngột tăng lên. Cô rảo bước nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng về đến nhà.

Đi ngang qua căn hộ đang sửa, cửa mở toang. Chu Hạ lơ đãng liếc vào trong. Hai người thợ sửa chữa đang đứng đó, và họ đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt họ trần trụi, đầy dò xét, thậm chí còn có chút gì đó… thèm thuồng.

Tim Chu Hạ đột nhiên đập mạnh. Cô không dám nhìn nữa, vội vàng chạy lên tầng năm.

Đặt túi đồ xuống, lúc thay giày, tay cô run bắn. Chỉ cần nhắm mắt lại, ánh mắt của hai người đó lại hiện lên.

Đáng sợ.

Chu Hạ tự trấn an, có lẽ do gần đây đọc nhiều tin tức tiêu cực nên cô bị ám ảnh. Cô lấy điện thoại gọi cho Đường Tốn. Đầu dây bên kia chỉ có tiếng tút dài, không ai nghe máy.

Phải rồi, anh đang đi xã giao.

Không liên lạc được với anh, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà. Khóa cửa cẩn thận là được. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Cô ăn qua loa vài miếng trái cây, đi tắm, rồi sấy tóc. Khi tiếng máy sấy dừng lại, cô mới nhận ra một điều bất thường – không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Tiếng ồn từ tầng dưới đã ngừng lại. Sớm hơn mọi khi.

Chu Hạ rón rén đi ra cửa chính. Cửa nhà cô không có mắt mèo. Cô áp tai vào cánh cửa lạnh lẽo, cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Có tiếng bước chân. Rất nhẹ. Dừng lại ngay trước cửa nhà cô.

Rồi cô nghe thấy tiếng kim loại lạch cạch. Như có ai đó đang cố tra chìa khóa vào ổ.

Chu Hạ nín thở, nắm chặt cây gậy phòng thân dưới bàn trà.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng hai người đàn ông nói chuyện bằng tiếng địa phương. Cô nghe không hiểu họ nói gì, nhưng giọng điệu thì thầm, lén lút.

Ảo giác ư? Hay là thật?

Cô không dám chắc. Cô kiểm tra lại khóa cửa lần nữa, rồi chạy vào phòng ngủ, tìm mảnh giấy ghi số điện thoại dự phòng của trợ lý Đường Tốn.

Điện thoại kết nối. Cô thở phào.

“Đường tổng chắc phải nửa tiếng nữa mới xong việc ạ. Chu tiểu thư có chuyện gì gấp không?”

Chu Hạ cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Không… không có gì. Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Cúp máy, cô thấy bất lực. Bạn bè khác giới của cô gần như bằng không. Mấy người bạn của Đường Tốn thì không đủ thân thiết để nhờ vả lúc này.

Cuối cùng, cô đành gọi cho Linh An.

“Linh An, em gọi thêm mấy bạn nam trong quán đến nhà chị được không? Ngay bây giờ.”

“Nhưng quán…”

“Cứ đóng cửa tạm thời. Khẩn cấp!”

Giọng Linh An trở nên nghiêm túc. “Chị Hạ Hạ, có chuyện gì xảy ra phải không?”

Chu Hạ kể lại tình hình một cách ngắn gọn. “Chị cũng không chắc chắn nữa. Nhưng thà cẩn thận còn hơn.”

“Được! Bọn em đến ngay!”

*

Bên kia, trợ lý Trần sau khi cúp máy, lòng vẫn thấy bất an. Anh ta cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định báo cáo lại với Đường Tốn.

Quả nhiên, Đường Tốn nghe xong, mặt biến sắc. Anh nói vội vài câu với đối tác, tự phạt ba ly rượu, rồi lập tức rời đi.

Vừa lên xe, anh day day thái dương. “Cô ấy gọi cho cậu bao lâu rồi?”

“Vừa cúp máy là tôi báo cho anh ngay.”

“Tốt.” Anh vỗ vỗ ghế lái. “Lái nhanh lên!”

*

Chu Hạ ngồi co ro trên sofa, mắt dán chặt vào cánh cửa.

Mười phút trôi qua như một thế kỷ. Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Sự im lặng đáng sợ.

Thần kinh cô căng như dây đàn.

Ngay khi cô vừa thả lỏng đôi chút, tiếng lạch cạch ở ổ khóa lại vang lên! Lần này rõ ràng hơn, dồn dập hơn!

Chu Hạ giật bắn mình, vơ lấy cây gậy, bật chốt an toàn, nấp sau cánh cửa.

Chờ kẻ đó vừa bước vào, cô sẽ ra đòn phủ đầu.

Cửa mở hé…

Chu Hạ không suy nghĩ gì nữa, vung gậy tới trước!

“Á!”

Giọng nói này… sao quen thế?

Cô mở bừng mắt. Là trợ lý Trần!

“Trợ lý Trần?” Cô lắp bắp. “Thật… thật xin lỗi! Tôi tưởng…”

Anh ta xoa xoa bả vai bị đánh trúng, mặt nhăn nhó. “…Không sao.”

Ngay sau lưng anh ta, là Đường Tốn. Anh lao vào, ôm chầm lấy cô.

Chu Hạ vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, giọng nói run rẩy, mang theo nỗi sợ hãi vừa trải qua.

“Chúng mình… dọn qua nhà anh ở đi. Được không?”

Tảng đá trong lòng Đường Tốn cuối cùng cũng rơi xuống. Anh siết chặt cô hơn.

“Ừm. Được.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận