Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cửa Ải Nhạc Phụ
Cơn giận của ba mẹ Hà Tô không phải là chuyện có thể dập tắt trong một sớm một chiều. Mấy ngày liền, điện thoại của cô gần như nổ tung. Những cuộc gọi dồn dập, khi thì giận dữ, lúc lại van nài, yêu cầu cô phải lập tức cắt đứt với “thằng lỏi” kia và trở về nhà ngay.
Cuối cùng, vẫn là bà Trương phải đứng ra dàn xếp. Bà gọi điện, dùng hết lời lẽ vừa khuyên răn, vừa bảo lãnh cho Trương Du, phân tích thiệt hơn cho hai ông bà sui gia tương lai. Bà nói, Trương Du tuy có vẻ ngoài hơi ngông cuồng, nhưng là đứa thật lòng, đã chăm sóc Tô Bảo chu đáo thế nào khi con bé còn ngơ ngẩn.
Bị mẹ ruột “dạy dỗ” mỗi ngày, cộng thêm việc hiểu tính con gái mình, ba mẹ Hà Tô đành miễn cưỡng chấp nhận, nhưng ra điều kiện: Trương Du phải về nhà ra mắt chính thức.
Ngày Trương Du và Hà Tô tạm biệt ba mẹ anh, hai ông bà vui vẻ ra mặt. Mẹ Trương chẳng những không buồn, mà còn dúi vào tay con trai một khoản tiền, giục giã: “Đi nhanh đi con, mau rước con dâu về cho mẹ. Gặp ba mẹ vợ thì phải lễ phép, biết chưa!”
Họ biết tỏng con trai mình sắp phải bước qua cửa ải khó khăn nhất, nhưng cũng là cửa ải ngọt ngào nhất.
Suốt chặng đường dài, Trương Du lái xe, Hà Tô ngồi bên cạnh lo lắng đến cắn móng tay.
“Anh này,” cô lí nhí, “Hay là mình mua thêm quà nhé? Em sợ ba mẹ em… sẽ làm khó anh.”
“Yên tâm,” Trương Du một tay giữ vô lăng, tay kia vươn qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Cửa ải nào anh cũng qua được. Em chỉ cần ngồi yên bên cạnh anh là đủ.”
Dù anh nói vậy, cô vẫn bắt anh dừng xe mấy bận, lăng xăng chạy vào các cửa hàng đặc sản ven đường, chọn hết món này đến món kia, đến mức cốp xe gần như không còn chỗ chứa. Trương Du chỉ biết cười cưng chiều, nhìn cô rối rít như một con sóc nhỏ chuẩn bị cho mùa đông.
Khi chiếc xe đỗ trước cổng nhà Hà Tô, cô hít một hơi thật sâu, trái tim đập như trống hội. Trương Du ngược lại, vô cùng thản nhiên. Anh xách túi lớn túi nhỏ, hiên ngang như một vị tướng đi nhận thành quả, còn cô thì rón rén theo sau, mặt mũi tái mét.
Không khí trong phòng khách quả nhiên lạnh như tiền.
Ba Hà Tô ngồi nghiêm nghị trên ghế sô pha, mặt không một gợn sóng. Mẹ Hà Tô vừa thấy con gái, liền kéo tuột cô vào bếp, để lại Trương Du một mình đối mặt với “bố vợ”.
“Con với cái!” Mẹ Hà nhíu mày, véo nhẹ vào tay con gái, “Cánh cứng cáp rồi phải không? Dám tự quyết định chuyện lớn như vậy, không thèm hỏi ba mẹ một tiếng!”
“Mẹ…” Hà Tô ôm lấy cánh tay mẹ, dùng chiêu làm nũng quen thuộc, “Anh ấy không xấu như ba mẹ nghĩ đâu. Lúc con… lúc con không bình thường, anh ấy chăm con còn kỹ hơn cả bảo mẫu. Anh ấy… thật sự rất tốt với con.”
Mẹ Hà thở dài, nhìn con gái mình đã không còn là cô bé ngốc nghếch ngày nào. Bà biết, con tim nó đã trao đi mất rồi. “Thôi được rồi! Đã chọn nó thì ráng mà chịu. Dọn cơm ra đi!”
Hà Tô thấy mẹ đã thả lỏng, vui vẻ xoay người phụ giúp.
Trong khi bếp núc rộn ràng, phòng khách lại tĩnh lặng đến đáng sợ.
Khi mâm cơm được dọn ra, không khí càng thêm căng thẳng. Trương Du vẫn giữ vẻ bình tĩnh, anh gắp thức ăn cho Hà Tô, múc một chén canh nóng, cẩn thận thổi từng muỗng, chăm sóc cô như một báu vật.
Ba Hà Tô nãy giờ im lặng, bỗng cúi xuống gầm bàn, lôi ra một chai rượu trắng loại nặng đô.
“Xoảng!” Ông đặt chai rượu xuống bàn.
Mẹ Hà và Hà Tô đều giật nảy mình. Cô lo lắng liếc nhìn Trương Du, nhưng anh chỉ nháy mắt với cô, ra hiệu “đừng lo”.
“Uống được không?” Ba Hà mở nắp chai, rót cho mình một ly đầy, rồi lại rót đầy ly của Trương Du, đẩy về phía anh.
“Dạ, chú muốn uống, cháu xin phép được tiếp chú.” Trương Du nâng ly, kính cẩn mời ông, rồi ngửa cổ uống một ngụm.
“Tốt.” Ba Hà nhấp một ngụm, nhưng tay ông không ngừng rót đầy lại ly cho Trương Du.
Đây rõ ràng là một màn thử lửa. Ông muốn xem bản lĩnh của gã trai trẻ đã “cuỗm” mất con gái rượu của mình. Trương Du thường xuyên bù khú với đám bạn, tửu lượng của anh không phải dạng vừa.
Một chai rượu trắng cạn dần. Mặt Trương Du chỉ hơi ửng đỏ, anh vẫn ngồi thẳng lưng. Còn ba của Hà Tô, mặt ông đã đỏ bừng, mắt bắt đầu lờ đờ.
“…Cái thằng nhóc này…” Ông say, bắt đầu nói lảm nhảm, “Dám… dám nhổ củ cải trắng nhà tao… Mày được lắm… coi như tao tiện nghi cho mày…”
Ông nói năng lung tung, nhưng đó là những lời thật lòng nhất. Ông xót con gái, nhưng cũng đành chấp nhận gã “đầu heo” này đã đến nhổ mất củ cải quý nhất của mình.
Mẹ Hà phải vất vả dìu ông vào phòng ngủ. Trương Du cũng đứng dậy giúp một tay. Dù đã nằm trên giường, ba Hà Tô vẫn chỉ tay vào mặt Trương Du lầm bầm. Mẹ cô phải đánh yêu ông một cái, bảo ông nằm nghỉ, rồi quay ra dọn dẹp và sắp xếp phòng cho Trương Du.
“Anh không sao chứ?” Hà Tô dìu Trương Du, lo lắng hỏi, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ anh.
“Không sao,” Trương Du cười hì hì, cúi xuống ghé sát tai cô, “Vẫn nhận ra được vợ anh là ai.”
Hà Tô bị mẹ đẩy về phòng. Cô đã tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường mà lòng như lửa đốt. Anh uống nhiều như vậy, liệu có ổn không? Có khó chịu không?
Nghĩ ngợi một lúc, Hà Tô không tài nào ngủ được. Cô rón rén bước xuống giường, đi nhẹ như mèo, mò đến cửa phòng anh. Cô do dự một lát, rồi khẽ vặn nắm cửa.
Cửa không khóa.
Hà Tô mừng rỡ. Cô lách người vào trong, cẩn thận đóng cửa lại, còn cài luôn chốt an toàn.
Cô vừa mới mon men đến bên mép giường, còn chưa kịp nhìn rõ, cả người đã bị một vòng tay rắn chắc kéo vào ổ chăn ấm áp.

Bình luận

Để lại bình luận