Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Khương Hân rùng mình nhắm mắt lại, đột nhiên không nói nữa.

Cô không dám mở miệng nói, thậm chí chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô đã cảm thấy rằng anh ta thực sự sẽ làm được, với thủ đoạn khiến người ta đánh mất nhân cách và lòng tự trọng, không có gì anh ta không làm được.

Không nghe thấy câu trả lời, người đang bên bờ vực sung sướng cảm thấy rất không vui.

“Chỉ cần em hứa với tôi, tôi sẽ dừng lại, hoặc tôi sẽ chỉnh đến điểm cao nhất, để em có thể thấy cảm giác một chiếc máy trứng rung nhảy trong tử cung là như thế nào.”

Nhìn xem, loại phương thức tình dục cưỡng bách này, anh ta thực sự không thiếu món nào.

Cô nhắm chặt mắt, và máy trứng rung gần như sắp đi vào trong.

“Hửm?” Bên kia bất mãn mà cảnh cáo, “Đồng ý hay không?”

“Ưm …” Cô có quyền từ chối sao?

“Vậy thì tôi chỉ có thể mở lớn hơn thôi.”

“Á không! Tôi hứa, tôi hứa với anh, làm ơn tắt nó đi nhanh lên.”

Phó Hựu nhắm mắt lại, đổi tay, “Hứa với tôi điều gì, lặp lại lần nữa.”

“Tôi… tôi hứa với anh, ngày nào cũng cho anh địt, ăn… tinh dịch của anh.” Không được, cô không thể nói tiế, những lời kinh tởm như vậy.

“Còn gì nữa?” Anh tan gẩng đầu, trên cổ nổi đầy gân xanh nhảy bần bật, hơi thở hổn hển càng lúc càng nhanh, “Trói em lại, tiểu trong bụng, quỳ trên mặt đất gọi ta là chủ nhân, biết không?”

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy sướng rồi!

Trên trán của cô chảy ra một lớp mồ hôi vì khó chịu, “Biết … Biết ạ.”

Phó Hựu hừ một tiếng, tốc độ trên tay dừng lại, một luồng tinh dịch đặc quánh rơi vãi trên tay, anh ta từ từ mở đôi mắt say mê nồng tìn nhìn tinh dịch, thầm nghĩ nếu cô ấy ở đây, nhất định phải để cô quỳ trên mặt đất liếm sạch sẽ.

Nhấn nút của điều khiển từ xa và rút tờ khăn giấy bên cạnh lau chùi.

“Mèo hoang nhỏ, tôi hy vọng em sẽ nói được làm được, và hãy tự mình bóp máy trứng rung ra, đừng quên chuyện đi trộm vào ngày mai.”

Khương Hân nghiến răng ném điện thoại sang một bên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cô vội vàng lấy chăn che đầu.

Khương Nghị kỳ quái đưa đầu nhìn bên trong, “Chi chị chị ơi, chị ngủ, ngủ chưa? Mì, mì đã chuẩn bị xong, có thể ăn …”

“Biết rồi! cút ra ngoài!” Cô lẩm bẩm hét lớn dưới lớp chăn.

Người đứng ở cửa cắn môi dưới đỏ bừng, với vẻ đáng thương mà ồ một tiếng.

‘ Cạch ‘

Ổ khóa bị mở, cô kéo giật cửa ra, bóng tối trong thùng xe lập tức bị ánh sáng chiếu rọi, trên không trung bay đầy bụi. Khương Hân lùi lại một bước, vỗ vỗ vai cậu.

“Vào xem có thiếu thứ gì không.”

“Ồ.”

Khương Nghị kéo cờ lê bên cạnh, giẫm chân lên ván dậm, đi từng bước nhỏ vào trong thùng xe tải, ngồi xổm xuống kiểm tra đồ.

“Một, một cái cũng không thiếu.” Cậu quay lại nói, ánh sáng bên ngoài xe rọi lên người chị, cậu không khỏi nghi hoặc hỏi, “Chị, chiếc chiếc xe tải này, là là, là người đàn ông kia trả lại cho chúng ta, ta sao?”

“Nói nhảm, đưa cái túi cạnh chân em cho chị đi.”

Khương Nghị nhặt nó lên, ném ra bên ngoài thùng xe, cô vững vàng đón lấy, mở khóa kéo, lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ bên trong ra.

Cậu nhìn về phía sau, tìm được máy tính của mình, lấy tới thử khởi động nó, còn một ít pin, ghi lại ngoại trừ lần trước thì không có thao tác nào khác, thùng xe này không có ai động vào.

Người đứng ở phía sau xe tải, đang tựa vào thùng xe hút thuốc, đưa lưng về phía cậu.

Xoa xoa chỗ đau từ bắp chân truyền đến, cậu cầm máy tính đứng lên, hơi khom lưng đi ra ngoài cúi người đặt máy tính vào trong xe, sau đó kéo tay vịn bên cạnh, nhảy từ trong xe xuống.

“Chị… Chị, tối nay muốn ăn ăn gì, em đi mua.”

“Không cần.” Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ phun ra khói trắng, rũ mắt búng búng tàn thuốc, “Đêm nay đi trộm một thứ, chị đi một mình, em không cần đi theo.”

Mặt cậu lộ vẻ kinh ngạc, “Còn trộm? Viên kim cương kia… Đã đã, đã ở trong tay chúng ta, chị, chị tại sao ——”

Bình luận (0)

Để lại bình luận