Chương 48

Úc Hàn cười đáp “Dĩ nhiên không phải, nhưng lúc dùng nó em là người sướиɠ nhất… Sizz, a… sướиɠ thật, bà xã, sao em biết tuốt dươиɠ ѵậŧ như thế này?”
“Mau bắn đi.” Lâm Thiên Hoan chú trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỉnh qυყ đầυ, đầu ngón tay không ngừng gảy qυყ đầυ, còn giả vờ thiếu kiên nhẫn “Tay em mỏi rồi.”
“Vậy đề anh giúp em nhé?” Úc Hàn nói xong, dùng bàn tay to của mình bọc lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Thiên Hoan, dẫn dắt cô tuốt dươиɠ ѵậŧ nóng hừng hực của bản thân. Tư thế này không hiểu sao nhìn rất da^ʍ, Lâm Thiên Hoan đỏ mặt, ngước mắt lên, lại trừng Úc Hàn một cái.
Úc Hàn bị cặp mắt long lanh kia trừng, thay vào đó tim đập như trống bỏi, bèn nghiêng người hôn cô. Khi môi lưỡi quấn quýt nhau, Lâm Thiên Hoan nhắm nghiền hai mắt, bỗng nhiên giật mình như thể mọi thứ trở lại như xưa. Lâm Thiên Hoan nghĩ, thật ra họ cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.
Sau khi lưu luyến hôn hồi lâu, Úc Hàn mới bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sền sệt văng đầy tay Lâm Thiên Hoan, cô phải mất mấy phút mới rửa sạch cho Úc Hàn, bản thân cô cũng đi rửa tay. Có điều vừa trở về, cô phát hiện Úc Hàn lại cứng, dươиɠ ѵậŧ lần nữa cứng rắn, mà anh thì nhìn cô bằng ánh mắt trông mong, hỏi “Có thể làm thêm lần nữa không? Thiên Thiên.”
Úc Hàn nói “Lần này anh muốn em dùng miệng giúp anh.”
Lâm Thiên Hoan liếc xéo anh. Tất nhiên cô không thể để Úc Hàn muốn gì được nấy, giúp anh tuốt một lần là do bản thân mềm lòng.
Mấy ngày sau mặc kệ Úc Hàn có quấn lấy thế nào, cô cũng không làm với anh nữa, mãi cho đến ngày xuất viện.
Úc Hàn cùng Lâm Thiên Hoan quay về căn phòng thuê nhỏ kia, anh hỏi cô có muốn thu dọn đồ đạc theo mình rời đi không. Căn hộ cao cấp rộng rãi sáng sủa, hay biệt thự có trang viên bãi cỏ sân vườn, Lâm Thiên Hoan muốn ở chỗ nào cứ mặc sức chọn, dù sao bất động sản của Úc Hàn rất nhiều. Nhưng Lâm Thiên Hoan lại từ chối.
Cô nói với Úc Hàn một cách chắc chắn “Em sẽ ở đây, em chẳng muốn đi đâu hết.”
“Nhưng hai người làm sao có thể sống trong căn nhà chỉ có một phòng ngủ một phòng khách này” Úc Hàn còn định nói gì đó, sau khi thấy nét mặt Lâm Thiên Hoan lập tức ngừng lại, anh mỉm cười với cô gái anh yêu, ôm chầm cô, sửa lời “Được, muốn ở đâu cũng được, chỉ cần em vui vẻ.”
Nói không chừng đây là một thử thách của Lâm Thiên Hoan dành cho anh, cô muốn nhìn xem mình có bằng lòng chịu khổ với cô không, có bằng lòng ở trong căn nhà thuê chật hẹp này cùng cô không.
Úc Hàn vuốt sợi tóc mềm mại của Lâm Thiên Hoan, ôm chặt cô, hôn lấy hôn để. Anh chân thành nói “Có thể ở bên em, bất kể ở đâu anh cũng bằng lòng.”
Lâm Thiên Hoan tựa vào l*иg ngực anh, vẫn có chút mạnh miệng “Em còn chưa nói sẽ làm hòa với anh mà.”
Úc Hàn bèn nhấc người lên, khẽ cắn môi cô, hỏi “Vậy đây là cái gì?”
Vào buổi tối, Úc Hàn lại hỏi câu này lần nữa, lúc này anh đã lừa được Lâm Thiên Hoan lên giường, dươиɠ ѵậŧ cũng được như ý nguyện cắm vào tiểu huyệt mềm mại. Anh nhấp hông, đâm đến vị trí nửa vời, khàn giọng hỏi cô “Vậy đây là cái gì? Không muốn làm vợ anh lại cho anh cắm miễn phí, em là Bồ Tát sống hạ phàm à?”
Lâm Thiên Hoan muốn lắm rồi.
Song lần này cô không để mình bị vây ở trạng thái bị động mãi, cô xoay người cưỡi lên người Úc Hàn, tay chống bờ vai anh, làm động tác lên xuống, trong mắt tràn ngập hơi nước.
Cô nói với Úc Hàn “Ưm – anh nghe rõ đây, là em đang sử dụng miễn phí dươиɠ ѵậŧ của anh… A a – Hơn nữa… ưm, dù sao em cũng sướиɠ rồi, không bị thiệt… a a a!”

Bình luận

Để lại bình luận