Chương 48

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 48

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Lời nói dối và truyện ngắn người lớn
Về đến nhà, Ngôn Hi vừa bước vào cửa đã thấy mẹ cô đứng chờ sẵn với vẻ mặt mong đợi.
“Hi Hi, nói nhanh lên, hôm nay con thấy giáo sư Lý thế nào? Có hợp không?”
Ngôn Hi thở dài trong lòng. Cô vừa đổi giày vừa suy nghĩ cách trả lời. Cô không thể nói thật là cô đã bỏ rơi người ta để đi theo “em họ” được.
“Không có gì đặc biệt mẹ ạ.” Cô lắc đầu.
“Lắc đầu là có ý gì? Không có cảm giác gì sao? Người ta là giáo sư đấy, đạo mạo, chững chạc…” Mẹ Ngôn thao thao bất tuyệt.
Ngôn Hi nhớ đến lời đe dọa của Văn Sâm, và cả sự ghen tuông của cậu. Cô quyết định dập tắt hy vọng của mẹ một lần và mãi mãi.
“Mẹ, con không thích anh ta. Anh ta… vừa thấy con đã động tay động chân, ánh mắt rất dê xồm.” Cô rũ mắt xuống, bịa ra một lời nói dối trắng trợn.
Mẹ Ngôn nghe vậy thì sững sờ, rồi ngay lập tức nổi trận lôi đình. “Cái gì? Đường đường là một giáo sư thế mà lại làm ra loại việc này? Cầm thú! Dì con giới thiệu kiểu gì vậy? Không được, mẹ phải gọi điện mắng vốn ngay!”
Thấy mẹ chuyển mục tiêu sang giáo sư Lý, Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trốn vào phòng. Cô đi tắm để gột rửa mồ hôi và cả những suy nghĩ tội lỗi.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt và bộ đồ ngủ lụa mỏng manh, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ Văn Nguyệt: [Hi Hi, ngày mai 10 giờ tại nhà hàng Phú Hoa, tớ muốn gặp cậu, đừng nói cho Tiểu Sâm biết.]
Ngôn Hi nhíu mày. Đừng nói cho Tiểu Sâm? Chắc chắn là chuyện liên quan đến cậu ấy rồi. Cô đang định trả lời thì Văn Sâm gọi đến.
“Chị Ngôn Hi, chị ngủ rồi sao?” Giọng cậu qua điện thoại nghe trầm ấm và quyến rũ lạ thường.
“Tôi chưa ngủ.”
“Gọi video được không? Em muốn nhìn thấy chị.”
Ngôn Hi nhìn xuống bộ dạng hiện tại của mình: không nội y, đồ ngủ mỏng tang. Nếu gọi video, tên sói già kia chắc chắn sẽ lại đòi hỏi những thứ không đàng hoàng.
“Không được, tôi… tắt đèn rồi, chuẩn bị ngủ đây. Ngày mai còn có tiết sớm.” Cô từ chối thẳng thừng.
“Lại nói dối.” Văn Sâm hừ nhẹ. “Nhưng thôi, tha cho chị. Bất quá… em ngủ không được.”
“Tại sao?”
“Tại vì ‘người anh em’ của em nó nhớ chị, nó sưng lên đau lắm rồi. Chị không cho em nhìn, thì chị phải giúp em cách khác.”
Ngôn Hi đỏ mặt tía tai. “Cậu… cậu tự giải quyết đi.”
“Không được, phải có chị mới được. Nếu không video call, thì… chị đọc cái này cho em nghe đi.”
“Cái gì?”
“Em gửi chị một đoạn văn. Chị đọc nó, thay tên nhân vật nam bằng tên em, tên nữ bằng tên chị. Chỉ cần đọc thôi, em hứa sẽ không làm gì quá đáng.”
Ngôn Hi nhận được một tệp tin văn bản. Cô mở ra và suýt nữa thì ném điện thoại đi. Đó là một đoạn truyện ngắn khiêu dâm cực nặng, miêu tả cảnh quan hệ giữa một người hầu và chủ nhân, với những từ ngữ trần trụi đến mức cô không dám nhìn thẳng.
“Tôi… tôi không đọc được đâu!”
“Chị đã hứa rồi. Nếu chị không đọc, em sẽ lái xe đến nhà chị ngay bây giờ, trèo tường vào phòng chị.”
Lại đe dọa! Nhưng Ngôn Hi biết cậu dám làm thật. Cô đành chui vào trong chăn, trùm kín mít để ba mẹ không nghe thấy, rồi bắt đầu đọc với giọng run rẩy, nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.
“Văn Sâm… lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã yêu cậu sâu đậm… tôi tưởng tượng… tôi cởi hết quần áo, thành kính quỳ gối dưới háng cậu… giải phóng cho thứ kia… dương vật…”
Giọng cô ngọt ngào, run rẩy vì xấu hổ, lại càng tăng thêm phần kích thích. Ở đầu dây bên kia, Văn Sâm đeo tai nghe, nhắm mắt lại, tay di chuyển liên tục trên hạ bộ đang cương cứng của mình. Tiếng nói của cô như rót mật vào tai, vẽ lên trong đầu cậu những hình ảnh dâm mĩ nhất.

Bình luận (0)

Để lại bình luận