Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Làm sao lại có thể như vậy được chứ? Lần đầu sao? Đó thật sự là lần đầu tiên của cô sao?

Sắc mặt hắn trắng bệch ra như tờ giấy, giọng nói trầm thấp đầy vẻ hoài nghi nhìn vị bác sĩ kia: “Rõ ràng lúc quan hệ không hề ra máu, làm sao có thể là lần đầu tiên được chứ?”

“Thời đại nào rồi mà cậu còn giữ cái suy nghĩ lần đầu tiên bắt buộc phải ra máu hả?”

Đầu óc người đàn ông như muốn nổ tung ra, hắn lập tức chạy như bay ra khỏi phòng khám. Sao hắn lại có thể không nghĩ tới chuyện này cơ chứ?

Lần đầu tiên đâu nhất thiết phải chảy máu mới được công nhận chứ? Có những người phụ nữ cả đời còn chẳng hề có nổi cái màng trinh kia mà?

Khốn kiếp…

Rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu ra được nguyên do vì sao Lục Hiểu Dư lại oán hận hắn đến thấu xương tủy như vậy. Đến cả chính bản thân hắn lúc này cũng cảm thấy căm phẫn chính mình vô cùng.

Lục Hiểu Dư nằm yên trong phòng bệnh truyền nước, bụng dưới vẫn còn cảm thấy âm ỉ đau nhức. Nhìn thấy người đàn ông mở cửa phòng bước vào, cô cũng không mấy tỏ ra mặn mà gì, chỉ mệt mỏi trở mình quay mặt vào trong tường.

Tống Ngụy nặng nề bước đến gần giường bệnh, bàn tay to lớn muốn chạm vào thân thể nhỏ bé của cô nhưng lại ngập ngừng không dám. Giọng hắn trầm xuống đầy vẻ hối lỗi: “Dư Dư, tôi… xin lỗi em…”

Thấy cô không hề có bất kỳ phản ứng nào, hắn liền tiếp tục nói thêm, giọng điệu càng thêm phần day dứt: “Em có thể tha lỗi cho tôi được không?”

“Ngài Tống bị tình dục thao túng đến mức hóa rồ rồi hay sao?” Cô lạnh lùng đáp lại, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Chuyện của em… tôi đều đã biết hết cả rồi.” Cổ họng hắn như nghẹn lại, hắn chậm rãi kéo cô quay người lại đối diện với mình: “Chuyện em vì tôi mà bị rách cả tầng sinh môn, phải khâu lại đến mấy mũi kim. Chuyện em mang thai ngoài tử cung, phải trải qua cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh đến mức suýt chút nữa là mất mạng. Tôi đều đã biết cả rồi, vậy nên mới…”

“Xin lỗi thì có ích gì chứ? Cũng đâu thể thay đổi được bất cứ chuyện gì đã xảy ra.” Cô mệt mỏi hất mạnh tay hắn ra khỏi người mình: “Anh đi đi, tôi muốn được nghỉ ngơi yên tĩnh.”

“Dư Dư…” Hắn gọi tên cô, giọng đầy đau khổ.

“TAI ANH CÓ VẤN ĐỀ GÌ SAO? TÔI ĐÃ NÓI ANH CÚT ĐI CƠ MÀ?” Cô tức giận ngồi bật dậy, đôi mắt hằn rõ lên từng tia máu đỏ ngầu. Giọng nói chua ngoa không khác gì mấy mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ: “Tống Ngụy, con mẹ nó, anh vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây này. Lần đầu tiên quý giá của tôi là đã cho anh, là cho anh đó đồ khốn nạn!”

Khóe mắt cô ướt đẫm nước mắt, bao nhiêu ấm ức dồn nén suốt bao nhiêu năm qua như chực trào ra tựa thác lũ. Cô liên tục dùng tay đấm mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia, miệng không ngừng buông ra những lời mắng chửi thậm tệ.

“Dư Dư, tôi xin lỗi em…” Tống Ngụy bị cô đánh đến mức thần hồn bay biến đi đâu mất, hắn đau đớn ôm chặt lấy thân ảnh nhỏ bé vào lòng. Bạc môi hắn run lên không ngừng, không thể nói được bất cứ lời nào khác ngoài câu xin lỗi đầy muộn màng.

Đúng là khi ấy hắn đã bị dục vọng dẫn dắt mất hết lý trí, cũng đã coi cô chẳng khác gì một con điếm rẻ tiền ti tiện ngoài đường phố. Nhưng còn chuyện cái thai trong bụng cô… hắn thật sự… hoàn toàn không thể lường trước được.

Lục Hiểu Dư để mặc cho hắn ôm lấy mình, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng cũng dần dần tắt lịm đi. Đổi lại là một khuôn mặt dửng dưng, hời hợt đến lạ thường, giọng nói của cô cũng không còn mấy mặn mà nữa: “Tống Ngụy, buông tha cho tôi đi. Tôi thật sự rất mệt mỏi rồi, cho dù bây giờ anh có yêu tôi hay không đi chăng nữa, thì tôi thật sự cũng không thể nào chịu đựng thêm được nữa đâu.”

Người đàn ông cố gắng góp nhặt lại từng hơi thở đứt quãng, nặng nề và đau đớn gọi tên cô: “Dư Dư…”

“Hai năm về trước anh đã hại chết đứa con còn chưa thành hình của tôi, hại tôi đến mức suýt chút nữa là mất mạng. Bây giờ anh còn muốn hại tôi thêm chuyện gì nữa đây?” Giọng cô đầy vẻ oán trách.

“Anh không thể buông em ra được. Dư Dư à, anh yêu em.” Hắn thú nhận, giọng nói chân thành đến đau lòng.

Lồng ngực Lục Hiểu Dư như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt lại, cảm giác đau đớn tột cùng dần dần lan tỏa ra khắp cơ thể cô. Tựa hồ như muốn đoạt đi cả mạng sống của cô ngay tức khắc.

“Ngài Tống, ba chữ ‘anh yêu em’ này tôi thật sự gánh không nổi đâu. Xin anh hãy dùng nó cho một người phụ nữ khác thích hợp hơn đi. Tôi thật sự… gánh không nổi…”

——

“Nghê Lâm, ta hôn nàng một cái… có được không?” Nhiếp Chính Vương hỏi, giọng điệu có chút ngập ngừng.

“Vương gia xin người đừng làm liều. Ở đây có rất nhiều người qua lại, không được đâu… ưm…” Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị hắn kéo vào lòng, đôi môi bị chặn lại bởi một nụ hôn bất ngờ.

Đôi nam nữ trẻ tuổi hôn nhau say đắm ngay giữa chốn tửu lầu đông đúc người qua lại, khiến cho những người xung quanh không khỏi tò mò ngoái nhìn. Nữ nhân thì e thẹn, rụt rè né tránh, còn nam nhân thì lại mạnh dạn, lấn lướt chiếm lấy. Khung cảnh ngượng ngùng ấy qua ánh mắt của những người qua đường lại bất chợt trở thành một bức tranh đẹp đẽ của nhân gian. Không thể nào chê vào đâu được, nam thanh nữ tú sánh đôi bên nhau. Trông họ thật sự rất xứng đôi vừa lứa.

Nữ nhân khẽ khàng đẩy người đàn ông kia ra khỏi người mình, hai gò má nàng đỏ hồng lên vì ngượng ngùng: “Đồ da mặt dày nhà người, sống trên đời mà không biết ngượng là gì hay sao.”

“Đa tạ nàng đã quá khen.” Hắn đáp lại tỉnh bơ, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Cắt! Diễn tốt lắm! Mọi người chuẩn bị chuyển cảnh tiếp theo.” Đạo diễn hô lớn, giọng đầy hài lòng.

Nghe được hiệu lệnh của đạo diễn, Lục Hiểu Dư liền vội vàng buông tay người đang ôm mình ra. Cô khẽ cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh đã chiếu cố em.”

“Em cũng vậy mà. Cảm ơn em đã chiếu cố anh!” Giang Vũ cũng mỉm cười đáp lại, anh tiện thể hỏi thêm cô: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi, em có muốn cùng anh ăn trưa không? Anh Kỳ mới vừa mua về hai phần cơm đậu phụ sốt cay đấy, vừa vặn cũng là món mà em thích ăn.”

“Ngại quá anh à… Tiểu Mễ cũng vừa mới chuẩn bị cơm trưa cho em rồi, nên em sợ là không thể cùng anh ăn cơm được…” Cô từ chối khéo.

Nỗi buồn thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của Giang Vũ, dẫu vậy anh cũng không thể nào ép buộc cô được. Anh đành gật đầu cười trừ cho qua chuyện: “Vậy thì đành hẹn em vào lần sau nhé?”

“Ừm… được ạ.” Cô đáp lại, giọng điệu có chút ngập ngừng.

Tạm bợ ngồi xuống nghỉ ngơi dưới gốc cây cổ thụ râm mát, cô cầm lấy phần cơm hộp mà trợ lý của mình vừa mới mua về, vui vẻ bắt đầu dùng bữa.

Cũng đã một tháng trôi qua rồi, cô thật sự đã thoát khỏi được người đàn ông đó. Có điều hắn vẫn giống như một bóng ma dai dẳng, cứ lởn vởn quanh quẩn trong đầu cô mãi không chịu biến mất đi.

Là ám ảnh hay là đang nhung nhớ đây? Nhưng mà… cô nhớ hắn để làm gì cơ chứ?

“Chị Hiểu Dư ơi, nước của chị đây ạ.” Tiểu Mễ đưa chai nước cho cô.

Lục Hiểu Dư nhận lấy chai nước mát lạnh từ tay Tiểu Mễ, không quên nói lời cảm ơn. Tiểu Mễ là người được công ty phân công đến làm trợ lý riêng cho cô, tuổi tác cũng không chênh lệch với cô là bao nhiêu, nhưng tác phong làm việc lại rất nhanh nhẹn và hoạt bát.

Nếu như không nhờ có em ấy luôn ở bên cạnh hỗ trợ nhiệt tình, cô sợ rằng một mình bản thân mình sẽ không thể nào gồng gánh hết được mọi công việc. Đóng phim cổ trang không phải là một thể loại đơn giản chút nào, trang phục lẫn phụ kiện đi kèm với nó lại càng không hề đơn giản hơn. Lần đầu tiên cô thử sức với thể loại phim này, thật sự cảm thấy rất khó khăn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận