Chương 49

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 49

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Chỉ dựa vào một viên kim cương đó, là có thể tìm được mẹ sao? Người mua viên kim cương đó là ai cũng không biết, chị đã có chút manh mối, em không cần phải xen vào, chuyện này cứ để chị lo.”

Cậu lo lắng giữ chặt cổ tay cô, “Chị chị chị, chị có manh, manh mối gì, gì! Viên, viên kim cương, đã ở trong tay chúng ta rồi mà!”

Khương Hân không kiên nhẫn hất tay cậu ra, “Không biết thì ngậm miệng lại, kim cương ở chỗ chúng ta có ích lợi gì? Em đã tìm được người mua viên kim cương này chưa? Hiện tại nó tương đương với một đống sắt vụn, chị giữ nó không có cái rắm gì dùng!”

Cô ấn đầu lọc vào trong xe, xoay người đi vào biệt thự, người phía sau nóng nảy, mặt mày nhăn dúm nhăn dó.

“Nhưng nhưng nhưng, nhưng chị đã nói! Tìm tìm, tìm được kim cương, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này ngay!”

“Nhưng điều kiện tiên quyết là tìm được mẹ!” Không quay đầu lại, cô phiền não vén tóc lên.

Cô cũng muốn rời khỏi chỗ này, nhưng manh mối duy nhất chỉ có ở đây mới có, rốt cuộc cô không thể đi được.

Khương Nghị ủy khuất đá đá chân, không khéo lại đá trúng cái chân đau, chóp mũi đau xót, khóc lên.

Cậu tháo kính ra dùng sức lau mặt, lau lau lại càng khóc càng dữ, không biết rốt cuộc là đau hay khổ sở.

Kẻ lừa đảo, tất cả đều là kẻ lừa đảo.

Cô châm điếu thuốc cuối cùng, tiện tay ném hộp thuốc lá rỗng lên bệ cửa sổ phía sau, nhìn nhìn di động.

Tám giờ còn kém ba tiếng nữa.

Khói trắng quanh quẩn xung quanh, khói thuốc dâng lên, sau đó dần dần biến mất.

Cho đến khi ngón tay bỏng rát, cô mới ấn tàn thuốc vào hộp thuốc lá, nhấc chân xoay người đi về phía cửa khách sạn, mỗi một bước đi, cái trứng rung đáng chết kia không có chỗ nào là không kích thích thần kinh cô, mỗi bước đều là gian nan.

Đi qua cánh cửa lộng lẫy của khách sạn, hai người ở cửa liếc nhìn nhau một cái, ấn vào tai nghe trong lỗ tai.

“Sếp, Khương tiểu thư vào rồi.”

Cô nhìn vào bảng thông báo được dựng ở sảnh, cuộc đấu giá ở tầng mười sáu.

Lão già Phan Quốc Thành kia, chắc hẳn cũng không ngờ lần này cô lại tới trộm một tác phẩm điêu khắc, trước đây lần nào cũng trộm kim cương xanh nổi danh, mỗi lần bảo vệ an ninh bắt tay vào, y như phòng bị chính sách cơ mật quốc gia vậy.

Lại không dự liệu được, tác phẩm điêu khắc vô cùng xấu xí này sẽ bị cô theo dõi.

Cô đưa điện thoại di động đến trước mặt, cẩn thận so sánh với bức điêu khắc, trên ánh đèn chiếu ra từ bệ đỡ, một bức tượng hình người xấu xí chả ra gì, đang bày tư thế lẳng lơ, làn váy tung bay trên không.

Sở thích của những kẻ có tiền đều đặc biệt như thế này sao? Thật quái gở.

Cô cẩn thận xem kỹ phần giới thiệu, phát hiện tác phẩm điêu khắc này còn là lão ta mua lại từ tay người khác, bỏ ra hơn bốn ngàn vạn, giá chào bán ở lần đấu giá này thế nhưng bị hạ xuống hơn hai ngàn vạn, chẳng lẽ do thiếu tiền?

Hừ, mặc kệ thế nào, cô không lỗ là được.

Ngồi xổm xuống đất, cái trứng rung kia bị đẩy vào bên trong, làm cô khó chịu đến muốn giết người.

Khống chế bàn tay run rẩy, dùng tua vít vặn ốc trên cửa tủ, mở lá sắt ra, để lộ lõi khóa, cầm dây thép chọc vào trong.

Một tay chống đầu, tay kia cầm dây cẩn thận dò dẫm vào bên trong, tròng mắt chuyển động lên xuống, tìm ra quy luật.

‘ Cạch ‘ một tiếng, mở ra.

Tủ kính từ từ mở ra, đèn giám sát bốn phía đột nhiên sáng lên.

Cô sợ tới mức giật nảy mình, nhưng chưa tới một giây sau, ánh sáng biến mất, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Sao lại thế này?

Sao lại còn có đèn, trước đó cô không điều tra kỹ!

Mặc kệ, mang thứ này đi trước đã.

Phó Hựu liếm hàm răng sau, cười kiêu ngạo, xoay xoay khẩu súng trong tay, đút vào túi quần sau lưng, nhìn người trên màn hình giám sát cột chặt món đồ đó lại, ném lên trần nhà, sau đó bóng dáng đứng trên bệ đỡ kia cũng leo lên theo.

Bình luận (0)

Để lại bình luận