Chương 49

“À…” Lý Vỹ Quân khịt mũi và nhẹ nhàng đưa tay trượt xuống phần riêng tư xinh đẹp của cô.

“Ah…” Tề Vãn cúi đầu vì phấn khích, nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Anh có phải thật sự sẽ … không quay vê nhà không?”

Lý Vỹ Quân không trả lời, cúi đầu hôn lên làn da trắng mềm mại trên bụng cô.

Cô đẩy anh và mỉm cười thanh tỉnh: “Đừng… ngứa…”

Lý Vỹ Quân đột nhiên dừng lại, nghiêng người về phía trước, một tay đưa ra sau đầu và nhìn cô một cách trìu mến: “Gọi tôi là Vỹ Quân.”

Tề Vãn mở mắt miễn cưỡng nhìn anh. Cô rất nhớ khuôn mặt và người đàn ông này.

“Quay về đi…” Tề Vãn thở dài nhẹ nhàng.

Lý Vỹ Quân không nói gì. Anh cúi đầu hôn sâu lên môi cô.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng và nhẹ nhàng khiến trái tim cô buồn bã. Sự kéo dài giữa môi và răng anh ấy, giữa cái lưỡi ướt át của anh dường như đang nói với cô điều gì đó. Anh hôn thật sâu. Cô nhắm mắt lại và cảm thấy khóe mắt có chút nước mắt.

Một lúc lâu sau, anh miễn cưỡng rời khỏi môi cô và nhìn chằm chằm cô: “Gọi tôi là Vỹ Quân.”

Lời nói dường như phát ra từ tận đáy lòng cô: “Vỹ Quân …” Khoảnh khắc cô gọi tên anh, anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng như vậy, nhưng trái tim cô lại chua chát.

“Quay về đi…” Tề Vãn im lặng nhìn anh.

Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, lên tai và cổ cô…

Một tay ôm lấy phần thân dưới của cô và từ từ đi vào, di chuyển…

Cô nhắm mắt lại và hợp tác với anh.

Lúc này, cô vui buồn lẫn lộn.

Tình yêu là gì? Cô không khỏi thắc mắc.

Sáng sớm, Tề Vãn lặng lẽ rời khỏi khách sạn trong khi Lý Vỹ Quân vẫn còn đang ngủ.

Con người sinh ra để làm gì? Khi hào nhoáng tan biến thì còn thứ gì đáng để hoài niệm không?

Tề Vãn quay lại và liếc nhìn khách sạn phía sau. Cô hơi bối rối. Sau Quan Thiệu Minh, cô không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Có lẽ cô có thể nói rằng cô không tin tưởng những người khác ngoài bản thân mình, vì vậy cô đắm chìm vào những thú vui khiến bản thân vui vẻ.

Cô gọi taxi và về nhà một mình, mệt mỏi nghĩ rằng mình đã có thể đặt mọi thứ xuống, quên đi quá khứ và sống một cuộc đời thoải mái, nhưng cuộc sống luôn bế tắc như vậy. Số phận đã để cô gặp lại Quan Thiệu Minh. Cô thật sự không quên nổi cảm giác hoảng loạn cùng bất lực trong biệt thự ngày hôm đó.

Thực sự mà nói, Tề Vãn rất muốn dành cho mình một kỳ nghỉ dài, để có thể từ từ lọc lại những ngày tốt đẹp trong những năm này, kết tủa suy nghĩ để biết được lý do tại sao trái tim cô lại bị xáo trộn vì Lý Vỹ Quân. Việc cô đi gặp người đàn ông đó ngày hôm qua là việc cô không hề có kế hoạch. Đã đến lúc kết thúc với anh. Tề Vãn thay quần áo và suy nghĩ về nó.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định.

Hợp đồng vẫn còn hai năm rưỡi nữa. Cô thở dài. Hiện tại, cô giống như một con mèo đã bị đánh bại và muốn trốn thoát. Ngoài ra, cô cần thời gian để điều chỉnh lại tâm lý cũng như muốn có một kỳ nghỉ cho riêng mình.

Vì vậy, cô lấy ra chiếc máy tính xách tay đã không được sử dụng trong một thời gian dài, ngồi trên sàn gỗ trong phòng khách lạch cạch viết đơn từ chức.

Thấy gần đến giờ đi làm, cô gọi cho Lưu Ninh. Đơn từ chức của cô vẫn chưa xong nên cũng không muốn anh ấy phải đi muộn vì chờ mình.

“Alo? Chào buổi sáng…”

“Vãn Vãn? Có chuyện gì vậy? Lại khó chịu à?”

“Không, tôi có việc phải làm. Tôi sẽ đi làm sau vì thế không cần đợi tôi đâu.”

“Ồ…Được rồi…”

Tề Vãn dừng lại, hỏi: “Tối nay anh có rảnh không?”

“Cái gì? Cô muốn mời tôi đi ăn tối à? Tất nhiên là tôi rảnh?”

“Bữa tối thì không thành vấn đề, nhưng… tôi muốn anh đi cùng tôi để mua một vài thứ.”

“Không vấn đề gì. Tôi sẽ đến gặp cô khi tôi tan làm.”

“Được rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận