Chương 49

Sao cô đáng yêu thế nhỉ?
Úc Hàn nhìn Lâm Thiên Hoan cưỡi lên người mình nhấp nhô lên xuống, trái tim tan ra thành một bãi nước, dươиɠ ѵậŧ lại cứng rắn đến phát đau.
“A – a… ưm a aa a!” Lần này Úc Hàn chìm đắm trong vẻ đẹp của Lâm Thiên Hoan, gần như không nhúc nhích, nhưng Lâm Thiên Hoan chỉ dựa vào bản thân vậy mà đạt được cao trào, còn phun nước.
“Sướиɠ không?” Úc Hàn khàn giọng hỏi Lâm Thiên Hoan. Lâm Thiên Hoan nằm sấp trên người anh, gật đầu, nhỏ giọng đáp “Sướиɠ thật, vô cùng sướиɠ.”
“Thế bà xã sướиɠ rồi, giờ không phải nên tới lượt anh à?”
Úc Hàn xoay người đè Lâm Thiên Hoan dưới thân, anh điều chỉnh tư thế, chuẩn bị tiến công, nhưng cô lại đưa tay nhỏ bé mềm mại ra giữ lấy anh. Úc Hàn nhẫn nhịn cơn kích động muốn cắm người đẹp yêu kiều bên dưới, hỏi cô “Sao vậy, Thiên Thiên?”
“Em sướиɠ đủ rồi, giờ không muốn nữa.” Lâm Thiên Hoan nhìn thẳng mắt anh, sợ anh không hiểu, cô lại ném thêm một câu “Là thực sự không muốn, đương nhiên anh có thể cưỡng ép em, dù sao em đâu có đánh lại anh, nhưng nếu anh làm thế, thì em sẽ tức giận.”
Tình huống kiểu này giống như đạn đã lên nòng, không bắn không được, Úc Hàn nắm dươиɠ ѵậŧ chọc vào thịt mềm trong tiểu huyệt, giọng điệu đặc biệt dịu dàng, cố gắng làm Lâm Thiên Hoan thay đổi suy nghĩ “Không thể thương lượng được sao?”
Lâm Thiên Hoan nói không thể. Còn bày tỏ anh mà tiếp tục thì em sẽ giận thật.
Úc Hàn hỏi “Em tức giận thì sẽ như thế nào?”
Lâm Thiên Hoan nghiêm túc đáp “Em sẽ bỏ nhà ra đi, không để ý tới anh nữa.”
Xem ra cô nghiêm túc thật. Úc Hàn nghiến răng, anh thực sự rất muốn cắm tiểu huyệt, nhưng lại chẳng thể làm gì được cô. Sau khi nắm eo thon thô bạo chọc hai cái, Úc Hàn rút dươиɠ ѵậŧ ra thỏa hiệp “Được rồi, anh sẽ không tiếp tục, giờ còn tức giận không?”
“Anh nói được thì phải làm được.” Lâm Thiên Hoan nhếch môi, mặt mày cũng cong cong.
“Đương nhiên.” Úc Hàn cúi đầu hôn trán cô, lại trêu đùa “Không lẽ em còn sợ anh thừa dịp em ngủ mà cưỡиɠ ɠiαи em hả?”
Lâm Thiên Hoan lầm bầm “Cứ có cảm giác anh có thể làm ra chuyện kiểu này…”
Úc Hàn nghe xong nở một nụ cười, vỗ mông cô mấy cái, cuối cùng mở chân cô ra, quay tay trước khe nhỏ non mềm kia. Cũng sướиɠ lắm. Tuy cảm giác không bằng cắm thật, những có thể quay tay trước tiểu huyệt xinh đẹp của cô, cũng là một trải nghiệm rất sướиɠ.
Sau khi lau rửa sạch sẽ cho cả hai, Úc Hàn ôm Lâm Thiên Hoan lên giường, lần này cô không hề từ chối, mà còn ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, nhanh chóng thϊếp đi. Úc Hàn lại mất ngủ tới đêm khuya. Cũng không phải vì nguyên nhân khác, mà do anh quá hưng phấn.
Anh cho rằngtới nhanh đến thế, cảm giác được ôm cô vợ nhỏ thơm tho ngọt ngào thực sự quá tuyệt vời, anh cũng chẳng dám nới lỏng vòng tay.
“Thiên Thiên… Thiên Thiên..” Úc Hàn không ngừng gọi tên Lâm Thiên Hoan, nhằm xác nhận cô đang ở bên cạnh mình. Thay vào đó Lâm Thiên Hoan không bị đánh thức, cô trở người đối mặt với Úc Hàn, rất tự nhiên chui vào lòng anh. Úc Hàn ngửi mùi hương thoang thoảng từ trên người người yêu tản ra, cuối cùng anh mãn nguyện nhắm nghiền hai mắt. Là thật. Rốt cuộc Lâm Thiên Hoan đã quay về bên anh. Nhận thấy biểu hiện của Úc Hàn thực sự rất tốt, Lâm Thiên Hoan cũng không làm khó anh nữa.
Lại một tháng trôi qua, cô đồng ý dọn về căn biệt thự ban đầu ở với anh.
“Trước đây chỉ lo giận anh nên quên hỏi, con chó nhà mình đâu, không phải anh vứt nó đi rồi chứ?”
“Việc này… anh cũng quên mất, nhưng maf chắc là có người chăm sóc nó nhỉ?”
Lâm Thiên Hoan khiển trách “Sao anh có thể như vậy?”
Úc Hàn bắt đầu giả vờ oan ức “Việc này đâu thể trách anh được, cưng à, anh chỉ lo theo đuổi em, đâu có nhớ tới con chó chứ? Mà em cũng thế, giận anh thì thôi, làm sao lúc đó cũng không quan tâm con chó?”
Lâm Thiên Hoan khẽ lườm anh, trả lời một cách tự nhiên “Khi đó em còn không thèm anh, làm gì thèm chó của anh nữa?”

Bình luận

Để lại bình luận