Chương 49

Ngay khi cô đang bồn chồn, Phó Vân đặt tay lên thành bồn, ôm chặt cô vào lòng, đâm một cái rồi lại lần nữa đưa dươиɠ ѵậŧ tiến vào bên trong cô một lần nữa.
“Ưm a… Không…” Dung Cẩn đột nhiên muốn né tránh, xoay người muốn thoát khỏi, lại bị Phó Vân đè lên trên bồn tắm không thể nhúc nhích.
“Phó Vân!”
“Ngoan, lại kêu một tiếng chồng cho anh nghe đi.” Phó Vân trêu chọc mà nói, thẳng lưng nhanh chóng va chạm vào,
Đâm từ sau là một tư thế mang đến kɧoáı ©ảʍ mới lạ, đẩy mu đẩy nước vỗ vào mông, nước trong bồn tắm gợn song dữ dội.
Dung Cẩn gắt gao mà bám vào bồn tắm, tức giận nói: “Anh… A… ưʍ… một con ngựa đực… a… thân trên… A ưʍ…”
“Nói hay lắm.” Phó Vân tức giận nói, ôm lấy rồi xoay người cô đối diện với anh, cúi người cắn lên môi trên của cô, “Đều cho em, lớn tiểu thư của tôi.”
Dung Cẩn bất đắc dĩ phải bám lấy vai của anh, nhận lấy từng đợt va chạm dưới nước, cô thầm nghĩ tinh lực của nam chính này thật đúng là dồi dào.
Cũng không biết tại sao hướng đi hiện giờ của tình tiết lại đến bước này, nam chính và nữ phụ đáng lẽ bay màu giữa đường từ lâu lại yêu nhau, phần sau của câu chuyện phải phát triển như thế nào đây?
Theo nhịp chìm chìm nổi nổi của cơ thể, đầu óc Dung Cẩn suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng mệt lả ngất đi cũng không biết.
Khi tỉnh lại một lần nữa, Dung Cẩn phát hiện mình đang mặc áo ngủ nằm trên giường, cơ thể sạch sẽ thoải mái nhưng Phó Vân thì lại sớm biến mất tăm hơi.
Nhìn giờ, 11:39 sáng, vậy là tên kia bỏ cô lại một mình rồi đi học?
Cũng giỏi thật.
Dung Cẩn nhéo mi tâm, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, vừa thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Lạc Ngôn Phong thì liền đau đầu.
Do dự một lát, cô bấm số điện thoại của đối phương.
Có một số việc, vẫn nên nói rõ ràng càng sớm càng tốt.
Điện thoại mới vừa bấm gọi đã được nhận máy, giọng Lạc Ngôn Phong rõ ràng rất vội, còn xen lẫn chút thở dốc đầy mệt mỏi, “Tiểu Cẩn, hôm nay em không có đi học, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Khóe môi Dung Cẩn hơi giật giật, cô có thể nói là do mình buông thả quá mức nên ngủ say không?
“Em không sao.” Dung Cẩn cố gắng che giấu nỗi chột dạ, đánh trống lảng: “Ngôn phong, em nghĩ, chuyện tối qua, em nên đưa cho anh một câu trả lời.”
Cô vừa dứt lời, bàn tay cầm điện thoại của Lạc Ngôn Phong ngay lập tức căng thẳng. Hắn dừng chân, nhìn cánh cửa đang đóng trước mắt, nhịp thở có phần không đều mà nói: “Giờ anh đang đứng ngay trước cửa phòng, em muốn nói gì thì đừng ngại nói trực tiếp với anh.”
Dung Cẩn sửng sốt, xuống giường đi đến chỗ cửa. Cô vừa mở cửa liền thấy Lạc Ngôn Phong đang giơ điện thoại đứng bên ngoài, trên gương mặt trắng trẻo tuấn mỹ dính một lớp mồ hôi mỏng.
“Tiểu Cẩn em muốn…” Lạc Ngôn Phong đang nói thì nhìn thấy xương quai xanh của Dung Cẩn lộ ra bên ngoài áo ngủ, hắn im bặt.
Phía trên chi chít dấu vết ái muội, còn có mùi da^ʍ mỹ như có như không trong không khí tuyên bố rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Bình luận

Để lại bình luận