Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Đêm Nồng Cháy Bất Chợt

Gia Ngộ đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người đàn ông mà mặt mày trở nên kỳ quặc. Cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của Mục Phách, trong lòng cảm thấy ngột ngạt khó tả. Sao tự dưng lại trở nên nghiêm trọng thế này, khiến cô cũng thấy áp lực theo.

Cuối cùng, khi chỉ còn lại hai người, Gia Ngộ kéo tay Mục Phách.

Cô đứng thật gần anh. Mục Phách thầm nghĩ.

Lúc này, hai người đang đứng ở hành lang vắng lặng, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua ô cửa sổ. Giọng anh nhỏ nhẹ, vừa như sợ làm kinh động Gia Ngộ, lại vừa như đang trấn an cô.

“Không sao đâu. Chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau ngày nào, anh nói được sẽ làm được.”

Gia Ngộ bắt Mục Phách thử hết đống quần áo cô mới mua.

“Em áng chừng chiều cao của anh mà mua đấy, chắc là vừa thôi.”

Mục Phách nói được, cầm quần áo đi vào phòng ngủ. Thấy Gia Ngộ cũng lẽo đẽo theo sau, anh dừng lại: “Em không ra ngoài đợi anh à?”

Gia Ngộ mặt không đỏ, tim không loạn nhịp: “Có phải chưa thấy bao giờ đâu.”

Mục Phách bật cười, thầm nghĩ cũng đúng. Cô thích xem thì cứ để cô xem.

Ai ngờ cô vừa xem, liền nảy ra ý đồ khác.

Mặc chiếc áo sơ mi vào người, Mục Phách từ tốn cài cúc áo từ trên xuống dưới. Cài được nửa chừng, động tác anh chợt dừng lại, đầu ngón tay khẽ run, gọi tên kẻ đầu sỏ: “…Gia Ngộ.”

Gia Ngộ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những múi cơ bụng săn chắc, rõ ràng của anh. Ngay lập tức, cô cảm nhận được làn da dưới tay mình trở nên căng cứng.

Cô buông lời nhận xét: “Cứng thật đấy.”

“…” Mục Phách có chút chật vật quay người đi, không nói gì, chỉ có vành tai là đỏ ửng lên.

Gia Ngộ thừa biết tại sao anh lại né tránh mình. Như cố tình chọc tức, cô quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm… vào nơi đó của anh.

“Anh nhạy cảm thật đấy.” Cô kết luận.

Mục Phách hít sâu một hơi, vội vàng cài nốt cúc áo, không dám nhìn thẳng vào mắt Gia Ngộ, chỉ lí nhí nói: “…Vừa người lắm.”

“Để em xem nào.” Gia Ngộ không chịu buông tha, cố tình kéo mặt anh quay lại phía mình. “Người đẹp vì lụa”, nhìn Mục Phách ăn vận chỉnh tề, cô tỏ vẻ tán thưởng, bình phẩm: “Xem ra mắt nhìn của em cũng không tồi.”

“…Ừm.”

Gia Ngộ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, bật cười khúc khích: “Có muốn em giúp anh không?”

“Giúp cái gì?”

“Cái này này.” Gia Ngộ chỉ vào vật đang cương cứng giữa hai chân anh.

Cô quá thẳng thắn, Mục Phách trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, anh từ chối: “Không cần đâu.” Chẳng qua chỉ cần dội một gáo nước lạnh là xong, nếu để Gia Ngộ giúp, chỉ sợ lửa cháy lại đổ thêm dầu.

“Nhưng em cũng muốn.” Hoàn toàn không biết e lệ là gì, Gia Ngộ nói rõ mong muốn của mình.

Từ Trấn Nam Thủy đến Bắc Thành, Mục Phách đối với Gia Ngộ luôn răm rắp nghe lời, chưa từng nói nặng lời, cũng chưa bao giờ từ chối hay phản kháng. Lần này cũng vậy.

“…Được thôi.” Anh cúi đầu, lại chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo vừa mới cài xong.

Gia Ngộ không nhìn thấy sự biến đổi cảm xúc trong mắt anh, cô vừa ung dung thưởng thức thân hình đẹp đẽ của anh dần lộ ra theo từng nút áo được cởi bỏ, vừa đưa tay ra sau kéo khóa váy xuống, khiến chiếc váy trên người trở nên lỏng lẻo. Đợi đến khi trên người cô chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng manh, Mục Phách cũng đã “chuẩn bị” xong xuôi.

“Muốn làm ở đây à?” Thanh âm, ngữ điệu, thần thái và biểu cảm của anh hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngượng ngùng ban nãy.

Gia Ngộ sững người mất hai giây, chỉ thấy cổ họng khô khốc, cô nói: “Đổi chỗ, đổi gió.”

Mục Phách quỳ một gối xuống, nâng hai đùi cô lên, liếc nhìn khung cảnh lơ thơ phía dưới. Chưa ướt. Anh dùng tay xoa nhẹ hai mảnh thịt non mềm, rồi tách cửa mình ra, đưa một ngón tay vào.

Thật chặt. Chặt đến mức khiến anh khó mà tiến sâu hơn, nhưng vẫn còn tâm trí hỏi cô: “Vậy bây giờ tâm trạng em thế nào?”

Cửa mình bị dị vật xâm nhập, đầu ngón tay linh hoạt khuấy đảo bên trong, cọ vào những vách thịt non mềm, như gãi đúng chỗ ngứa. Gia Ngộ khẽ rên lên hai tiếng đầy khêu gợi, lắc đầu: “Không biết nữa.”

“Vậy sao? Tâm trạng anh thì đang tốt lắm đây.”

Nói xong, Mục Phách rút ngón tay ra, thay thế bằng “cậu bé” đã cương cứng. Đầu “cậu bé” chạm vào đỉnh cửa mình, anh không vội tiến vào mà từ từ cọ xát qua lại, cọ đến khi đầu khấc rỉ ra thứ nước nhờn trong suốt.

Bình luận

Để lại bình luận