Chương 5

Cùng lúc đó trên TV, nam chính đè nữ chính xuống thành hồ bơi, anh ta nâng một chân của cô gái đặt lên vai, côn ŧᏂịŧ to cứng nặng nề cắm vào bên trong da^ʍ huyệt của nữ chính, nữ chính phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ, trong khi Thủy Linh Linh thì kêu thảm thiết.
Đau, thực sự rất đau, cả người giống như bị xé nát, đau đến mức thở không nổi.
“A…đau quá…dừng lại…đừng…a…đau quá…đau quá…đi ra…ưm ưm ưm …” Thủy Linh Linh nâng tay đập vào l*иg ngực của anh rể.
“A, chặt quá, thả lỏng một chút, em siết anh chặt quá, thả lỏng đi, hít thở sâu.” Anh rể thở hổn hển, vừa rồi dùng đầu lưỡi và ngón tay khám phá đường đã biết tiểu huyệt căng khít hẹp nhỏ, nhưng không ngờ đã chảy ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ đến thế mà nó vẫn khít như vậy, anh vô cùng khó khăn, côn ŧᏂịŧ sưng vù sắp nổ tung.
“Đau quá, anh đi ra ngoài, em không muốn, anh đi ra ngoài…huhu…” Thủy Linh Linh đập vào ngực anh kêu thảm thiết, lúc này màиɠ ŧяiиɧ đã bị côn ŧᏂịŧ to lớn của anh đâm thủng, cô gần như chết đi sống lại vì đau, côn ŧᏂịŧ to lớn cắm sâu trong tiểu huyệt dường như càng ngày càng lớn hơn, cô nào chứa nổi.
“Không được, anh không ra ngoài được, ra ngoài anh sẽ nghẹn chết.” Anh rể hít một hơi, nắm lấy hai chân của cô, đè chặt thân thể đang giãy dụa của cô lại, mông dịch chuyển, côn ŧᏂịŧ to lớn đi ra đi vào…
“A…đau quá…anh rể…làm ơn…đừng cử động…a…” Thủy Linh Linh vì tiểu huyệt lần đầu tiên bị khai phá mà đau đớn khẩn trương tới nỗi cả người căng cứng, cô càng khẩn trương lại càng đau.
Cô chưa kịp thả lỏng thì anh rể đã nóng lòng muốn động đậy, mấy ngày chị gái đi vắng khiến anh rể đã vô cùng khó chịu, trong túi tinh hoàn đã chất đầy vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh chỉ muốn tìm một cái lỗ để bắn ra, anh nắm lấy mông cô, banh chân cô ra tới mức rộng nhất, côn ŧᏂịŧ to cứng như que sắt đang cắm sâu vào trong tiểu huyệt cô, hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ và máu trinh từ trong tiểu huyệt cô từ từ rỉ ra, bên trong dần được bôi trơn.
Anh rể vươn tay xoa nhẹ hộŧ ɭε của cô, dùng ngón tay ấn vào nơi giao nhau của côn ŧᏂịŧ và thịt mềm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G của cô, sau đó còn dịu dàng trấn an cô: “Thả lỏng chút, đừng căng cứng, sau khi thả lỏng em sẽ thoải mái, tin anh, anh rể không lừa em.”
“A…ư…” Dưới sự trấn an của anh rể, Thủy Linh Linh từ từ thả lỏng cơ thể, cô không còn căng thẳng nữa, anh rể cũng không nóng lòng thao cô mà thông thả để côn ŧᏂịŧ từ từ di chuyển, khiến cho tiểu huyệt hẹp chặt của cô từ từ thích nghi với sự tồn tại của côn ŧᏂịŧ.
Sau khi cơn đau xé rách dần qua đi, da^ʍ huyệt từ từ chảy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, không ngừng làm ẩm âʍ đa͙σ của cô, dần dần cảm giác ngứa ran thay thế cho cảm giác đau đớn, cô không nhịn được mà rêи ɾỉ: “A…a a a…anh rể, chậm lại…a…sâu quá…đừng đẩy sâu vào…sắp cắm vào chỗ sâu nhất rồi…a…” Đầu cô gục xuống bàn cà phê.

Bình luận

Để lại bình luận