Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Căn hộ nhỏ ấm cúng nhưng vắng lặng. Vài năm trước, một vụ tai nạn giao thông thảm khốc đã cướp đi cả cha lẫn mẹ của Cố Như. Lúc đó, bầu trời như sụp đổ trước mắt cô gái trẻ. Cô suy sụp nặng nề, trầm cảm suốt một thời gian dài. Chính Dĩ Triệt, bằng sự kiên nhẫn hiếm hoi và sự bảo vệ tuyệt đối, đã ở bên trấn an, vực cô dậy từ vũng bùn tuyệt vọng.
Đó cũng là lý do tại sao, dù hắn có điên cuồng, có làm cô đau, Cố Như vẫn không thể dứt khoát rời bỏ hắn. Tài sản bố mẹ để lại đủ cho cô sống sung túc cả đời. Cô chỉ muốn học xong, tìm một công việc bình thường, sống một cuộc đời bình yên, giản dị. Nhưng yêu Dĩ Triệt, hai chữ “bình yên” dường như là điều xa xỉ. Hắn là cơn bão, và cô đang đứng giữa tâm bão.
Cố Như mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường êm ái, với tay lấy điện thoại. Màn hình sáng lên, hiển thị hàng loạt tin nhắn từ Tiểu An trên WeChat.
‘Con kia, sao nhắn mãi không rep vậy? Chết ở xó nào rồi?’ ‘Tối mai có tiệc liên hoan cuối khóa, cả tổ mình đi đấy. Mày phải đến cho tao! Không đi tao cắt tiết!’
Tối nay có tiệc? Cố Như nhíu mày. Cô vừa mới thoát khỏi nanh vuốt của Dĩ Triệt, thân thể còn đau ê ẩm, tinh thần thì rệu rã. Nhưng nghĩ đến việc sắp ra trường, đây có thể là lần cuối tụ tập đông đủ, cô không nỡ từ chối.
‘Tao biết rồi, tối tao đi. Đừng lải nhải nữa.’
Nhắn xong, Cố Như quăng điện thoại sang một bên, chìm vào giấc ngủ vùi để bù lại sức lực đã mất.

Tại tập đoàn Dĩ thị, trên tầng cao nhất. Dĩ Triệt đang ngồi xem xét lại bản hợp đồng sáp nhập trị giá hàng tỷ đô la, vẻ mặt tập trung cao độ đầy quyến rũ. Chiếc điện thoại riêng trên bàn bỗng rung lên, màn hình hiện hai chữ ‘Tiểu Như’.
Cơ mặt căng cứng của hắn lập tức giãn ra. Hắn buông cây bút máy đắt tiền, bắt máy ngay lập tức, giọng nói trầm ấm thay đổi 180 độ: “Alo?”
“A Triệt, tối nay em có tiệc liên hoan với bạn cùng tổ, chắc sẽ về muộn chút. Anh không cần gọi hay đến đón em nhé, em sẽ tự về.” Giọng Cố Như trong trẻo vang lên, mang theo chút nũng nịu để trấn an hắn.
“Ừm, uống ít thôi, về sớm nhé.” Dĩ Triệt đáp, giọng điệu sủng ái vô cùng. Chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô, mọi mệt mỏi áp lực công việc đều tan biến. Hắn tin cô, hoặc ít nhất hắn đang cố gắng kiềm chế con quỷ đa nghi trong lòng mình.
Tối hôm đó. Cố Như diện một chiếc váy màu xanh pastel nhạt, trễ vai nhẹ nhàng, mái tóc xoăn dài buông xõa tự nhiên. Trông cô như một nàng tiên mùa xuân, tươi trẻ và tràn đầy sức sống.
“Như Như đến rồi! Ôi chao, hôm nay xinh quá nha!”
Tiểu An reo lên, chạy lại kéo tay cô vào bàn. Trong bàn tiệc lẩu nướng có tầm 6-7 người bạn thân thiết. Và định mệnh trêu ngươi, Vũ Hàn cũng ngồi ngay gần đó, ánh mắt cậu ta nhìn Cố Như vẫn đắm đuối như mọi khi.
“Như Như ăn uống thoải mái nhé. Vũ Hàn công tử nói hôm nay sẽ bao trọn gói bữa này đó!” Một cô bạn trêu chọc.
“Haha, thế thì còn gì bằng. Cảm ơn đại gia nha!” Cố Như cười xòa, cố gắng giữ khoảng cách lịch sự nhưng vẫn hòa đồng.
Không khí đang vui vẻ náo nhiệt, tiếng cụng ly leng keng. Đột nhiên chuông điện thoại của Cố Như reo lên. Cô nhìn màn hình, là Dĩ Triệt. Cô ra hiệu cho mọi người im lặng một chút rồi bắt máy.
“Em đến nơi chưa?” Giọng hắn trầm thấp, mang tính kiểm tra.
“Em đến rồi, đang ăn. Anh đừng lo nhé, lát em về…”
Chưa kịp nói hết câu, giọng của Vũ Hàn – người đã ngà ngà say – bỗng vang lên oang oang, lọt thẳng vào micro điện thoại: “Như Như, tớ mời cậu một ly! Uống đi nào!”
Đầu dây bên kia im bặt. Một sự im lặng chết chóc.
“Như Như”? Giọng đàn ông? Lại còn dám gọi bảo bối của hắn thân mật như vậy? Hắn nhớ giọng nói này. Là thằng nhãi ranh hôm trước.
Dĩ Triệt siết chặt điện thoại, khớp tay kêu răng rắc. Hắn đã dặn cô thế nào? Tránh xa đàn ông ra. Vậy mà cô dám đi ăn uống, nhậu nhẹt với nó, lại còn nói dối là đi với “bạn cùng tổ”.
Cố Như thấy đầu dây bên kia không trả lời, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành. Cô vội vàng nói: “Em đang ăn, lát em gọi lại nhé.” Rồi cúp máy cái rụp.
Cô dám cúp máy của hắn? Dám tắt máy trước?
Trong phòng làm việc rộng lớn, Dĩ Triệt đứng phắt dậy, đá văng chiếc ghế chủ tịch. Khuôn mặt hắn tối sầm, mây đen vần vũ. Đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ quạch. Hắn vớ lấy áo khoác, sải bước ra ngoài như một cơn bão.
“Chuẩn bị xe! Ngay lập tức!”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận