Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ở ban công anh nhìn thấy cô nàng mặc trang phục đen kia, anh cầm bình nước tưới lên đỉnh đầu của cô.
Khi đồng hồ báo thức vang lên, anh mới nhận ra bản thân đã mơ một giấc mơ vô cùng hoang đường, thật hiếm thấy anh mỉm cười một cái.
Vào lúc 7 giờ sáng,Thẩm Ám mang theo bữa sáng đến phòng khám.

Miêu Triển Bằng mệt mỏi không chịu được nữa đã dựa vào sô pha ngủ còn Đàm Viên Viên đang lau bàn.
Thẩm Ám bước đến bàn đăng ký xem qua ghi chép trực ban của đêm qua.
“Anh Ám, tối hôm qua có một cuộc gọi, bảo chúng ta đến nhà ông ấy đỡ đẻ cho bò,…” Đàm Viên Viên vừa cười vừa nói, “Anh Đại Bằng nói làm em cười quá trời.”
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ám cũng không biểu hiện gì, cô thu lại nụ cười rồi ho nhẹ một tiếng: “…Không buồn cười chút nào.”
Buổi sáng hôm nay có hai ca triệt sản đã hẹn trước, còn có một ca đến kiểm tra lại, Thẩm Ám xem một lượt xong thì bước vào văn phòng thay áo blouse.

Sau đó anh ra ngoài vỗ vỗ vai Miêu Triển Bằng, “Quay về nhà ngủ đi.”
“A, em xin lỗi.” Miêu Triển Bằng phản xạ có điều kiện mà giật mình, cậu ấy dụi mắt, “Em chỉ tính chợp mắt một chút.”
“Ăn xong bữa sáng rồi đi.” Thẩm Ám vươn tay chỉ bánh bao và sữa đậu nành trên bàn rồi mới vào văn phòng.
Đàm Viên Viên chờ sau khi anh đi mới nói với Miêu Triển Bằng, “Hôm nay anh Ám hình như không vui.”
“Có à?” Miêu Triển Bằng vỗ vỗ mặt, cố gắng để cho mình tỉnh táo, “Tôi cảm thấy hôm nay anh ấy rất vui.”
Đàm Viên Viên cực kỳ ngạc nhiên, “Hả?”
Cô ấy vừa muốn hỏi thêm gì, nhìn thấy người đứng trước cửa thì đột nhiên gân cổ lên hướng văn phòng gọi to, “Anh Ám! Cô ấy lại đến nữa!”
Miêu Triển Bằng nhìn về phía cửa.
Một cô nàng cả người mặc đồ đen, từ phía xa hướng về phía phòng khám bước thật nhanh đến, trong lòng cô còn ôm một bé mèo con.
Miêu Triển Bằng nhìn kỹ một chút, trên người mèo con kia có…rất nhiều máu.
Đến khi Thẩm Ám bước ra thì đã thấy cô nàng áo đen ôm mèo con tới cửa rồi, cô vẫn mặc hoodie có mũ như cũ, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, cúi đầu không nhìn ai mà chỉ ôm chặt mèo con kia vào lòng.
Miêu Triển Bằng nhanh chóng mở cửa, vội vàng hỏi cô, “Tình hình như thế nào? Em nói ngắn gọn với tôi.”
Cậu ấy muốn đón lấy bé mèo từ tay cô, nhưng lại nhìn thấy đối phương rụt người lại.
Đúng lúc Thẩm Ám bước đến, anh nhìn vào chú mèo đang kêu gào thảm thiết trong lòng cô, không phải là con mèo ngày hôm qua mà là một chú mèo Ragdoll, trên người xuất huyết rất nhiều, trong miệng cũng chảy máu, nước dãi và máu hòa lẫn nhỏ xuống từng giọt.

“Là mèo của em à?” Thẩm Ám hỏi.
Đàm Viên Viên cũng nhận ra điều gì, nhìn về Bạch Lê nói, “Đúng rồi, tôi nhớ rõ hôm qua cô mang đến là một bé mèo trắng mà.”
Bạch Lê không nói lời nào, chỉ mang mèo đưa đến trước mặt của Thẩm Ám.

Anh cụp mắt nhìn cô một lát rồi quay sang nói với Miêu Triển Bằng, “Trước hết chụp X-quang để kiểm tra cho mèo.”
“Vâng.” Miêu Triển Bằng đeo bao tay y tế, lúc này mới đón lấy bé mèo từ trong tay Bạch Lê.
“À, trên người của cô đều là máu…” Đàm Viên Viên cầm khăn giấy ướt đưa cho cô nàng, “Cô vào nhà vệ sinh rửa sạch sẽ không?”
Bạch Lê cúi đầu nhận khăn giấy ướt từ trong tay đối phương, giọng nói rất nhẹ đáp lời, “…Cảm ơn.”
“Cô không phải người câm sao?!” Đàm Viên Viên vô cùng hoảng sợ, vừa nói xong thì liền xin lỗi rồi che miệng lại, “Xin lỗi, tôi cho rằng cô…”
Không những không phải bị câm.
Giọng nói còn rất êm tai, mềm mại, tựa như bé mèo nằm trong lòng cô khi nãy vậy..

“Mèo là của ai vậy?” Thẩm Ám nhìn cô hỏi.
Ngón tay của Bạch Lê xoắn xuýt lại, đầu cúi thấp xuống, qua một lúc lâu cũng không nói lời nào.
Thẩm Ám chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa, vừa định mở miệng thì nghe cô nàng căng thẳng lắp bắp đáp, “Nó bị…chủ đánh.”

Bình luận

Để lại bình luận