Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Đại Sơn?” Vãn Phong ôm chậu quần áo, quay đầu gọi.

Người đàn ông đang ngồi trên giường, cau mày vật lộn với cái thắt lưng da. Nghe nàng gọi, anh ta ngẩng lên, đôi mắt đào hoa sáng rực. Vãn Phong khựng lại một nhịp.

“Anh… có muốn đi ra ngoài với tôi không?”

Dưới chân núi có một cái hồ lớn, nước trong vắt, đàn bà con gái trong thôn đều ra đó giặt giũ.

Khi Vãn Phong dắt Đại Sơn tới, hồ đã đông nghịt người.

Sự xuất hiện của Đại Sơn khiến không khí lập tức náo động. Chiếc áo ngắn cũn cỡn để lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc. Chiếc quần cộc khoe đôi chân dài thẳng tắp. Đã vậy, anh ta còn quá cao, quá nổi bật. Nhưng vũ khí gϊếŧ người nhất chính là gương mặt ấy. Đôi mắt đào hoa đa tình lướt qua, đám đàn bà con gái, từ thiếu nữ đến phụ nhân có chồng, đều đồng loạt đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Tiếc thay, lại là một thằng ngốc.

“Vãn Phong, giặt đồ à cháu?” Có người cất tiếng chào.

“Vâng ạ.” Vãn Phong chọn một tảng đá phẳng, đổ quần áo ra, ngâm nước, rắc xà phòng, rồi lấy cái chày gỗ bắt đầu đập.

Đại Sơn đứng ngây ngốc nhìn. Nàng đập được vài cái lại phải ngẩng lên nhìn, sợ anh ta chạy lung tung, hay ngã xuống hồ.

Ai ngờ, Đại Sơn thấy nàng đập quần áo có vẻ vui, cũng xán lại, đòi cầm chày.

“Được rồi, đưa đây.” Vãn Phong đành phải dạy anh ta. “Đập thế này này.”

Anh ta đập rất hăng hái. Thỉnh thoảng Vãn Phong lại khen: “Giỏi quá.” Anh ta liền cười toe toét, vẻ mặt đắc ý thấy rõ. Đám đông xung quanh nhìn cảnh ấy, vừa buồn cười vừa thấy thương cảm.

Trời tháng Chín vẫn còn oi nồng. Giặt giũ xong, lúc Vãn Phong chuẩn bị bưng chậu về, một bà thím nhiều chuyện hỏi: “Vãn Phong này, nhà cháu định giữ thằng ngốc này lại thật à?”

Vãn Phong gật đầu.

“Thím thấy nó ăn khỏe thế, nhà cháu thì nghèo… Sao không đưa nó xuống Cục Cảnh Sát dưới thành phố ấy? Để người nhà nó đến lãnh về, không phải tốt hơn à?”

“Nhỡ không ai lãnh thì sao ạ?” Vãn Phong cười. “Không sao đâu thím, coi như cháu thêm một đứa em trai thôi.”

Nàng bưng chậu đồ, quay sang Đại Sơn vẫn đang mải nghịch cái chày gỗ: “Đại Sơn, về nhà thôi.”

Anh ta ngoan ngoãn vứt chày, lẽo đẽo đi theo sau Vãn Phong.

Buổi tối, cha mẹ nàng về, mang theo một con gà nướng. Vãn Phong xé cái đùi gà, một cái cho Trình Vũ, một cái gắp cho cha mẹ. Nàng chỉ gặm cái cổ.

“Con bé ngốc này, ăn đùi gà đi.” Cha nàng gắp trả lại.

“Con giảm béo.” Nàng gầy đét, da trắng bóc, nhưng vòng nào cũng phẳng lỳ.

“Ăn đi, ba mẹ không ăn.”

Đùn qua đẩy lại một hồi, cuối cùng, Vãn Phong gắp cái đùi gà cho Đại Sơn.

Anh ta có vẻ đói lắm, vừa thấy đùi gà đã cúi đầu ngoạm lấy, nhai ngấu nghiến, nhai luôn cả xương. Vãn Phong sợ hãi, vội vàng rót nước, vỗ lưng cho anh ta: “Từ từ thôi, Đại Sơn, không ai tranh của anh đâu.”

Cha mẹ nàng thấy cảnh đó, cũng đành thở dài, không nói gì nữa.

Ăn xong, Vãn Phong lại đi rửa mặt cho Trình Vũ, rồi gọi Đại Sơn. Mặt anh ta đầy dầu mỡ. Nàng dạy anh ta cách rửa mặt. “Nhìn này, làm ướt mặt, xoa xà phòng, rồi rửa sạch…”

Đại Sơn không biết có hiểu không, anh ta đi tới, cúi xuống, úp thẳng mặt vào chậu nước, rồi… bất động.

Vãn Phong sững sờ.

Rồi nàng không nhịn được, bật cười khanh khách. “Ha ha ha… Anh đúng là đồ ngốc mà!” Nàng cười đến gập cả lưng, nước mắt giàn giụa.

Tết Trung Thu qua đi, có bà mối tìm đến cửa, muốn làm mai Vãn Phong. Nghe nói nhà trai điều kiện không tồi, cha mẹ nàng có chút động lòng.

Bình luận

Để lại bình luận