Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cơn Bão Tại Phòng Marketing
Sáng hôm sau, một cơn bão tin đồn quét qua tập đoàn Hoắc Viễn với tốc độ chóng mặt. Đoạn video nóng bỏng của Dương Mỹ Na và gã bảo vệ điển trai bị phát tán nặc danh trên diễn đàn nội bộ và cả các mạng xã hội.
“Trời ơi! Nhìn kìa, đây chẳng phải là cô Na ‘chanh sả’ phòng Marketing sao?”
“Kinh tởm thật! Làm chuyện đó ngay tại cầu thang thoát hiểm. Nhìn cái dáng vẻ dâm đãng kia kìa, khác hẳn vẻ đạo mạo thường ngày nhé!”
“Nghe nói cô ta hay khoe là em họ Chủ tịch mà, sao lại cặp kè với bảo vệ thế này?”
Các nhân viên trong công ty tụm năm tụm ba, dán mắt vào điện thoại, bàn tán xôn xao. Tiếng xì xầm, tiếng cười cợt vang lên khắp nơi.
Trong phòng Marketing, Dương Mỹ Na mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính, xem lại chính cảnh tượng hoan lạc của mình bị phơi bày cho thiên hạ xem.
“Không! Không phải như mọi người thấy đâu! Là ghép! Là video giả!” Dương Mỹ Na hoảng loạn tột độ, đứng bật dậy hét lên. Mascara lem luốc vì nước mắt khiến khuôn mặt cô ta trông như một con ma lem nhem, xấu xí và thảm hại.
“Giả cái gì mà giả? Rõ nét thế kia. Nốt ruồi son ở ngực cô ai mà chẳng biết (do cô hay mặc hở hang)!” Một đồng nghiệp nữ thường ngày bị Na chèn ép lên tiếng mỉa mai.
“Á…” Cô ta như phát điên, ôm đầu chạy vội ra khỏi phòng. Vì quá hoảng loạn và xấu hổ, cô ta vấp phải chân ghế, ngã sóng soài ra sàn nhà, váy ngắn tốc lên hớ hênh, càng làm trò cười cho thiên hạ.
Cảnh tượng này thật khiến Phỉ Y Hân, đang ngồi ung dung uống cà phê ở góc phòng, cảm thấy hả hê vô cùng. Rất muốn cười to sảng khoái nhưng cô phải giữ hình tượng thanh cao. Cô khẽ nhấp một ngụm cà phê đắng, tận hưởng vị ngọt của sự trả thù.
Đúng lúc này, không khí ồn ào bỗng chốc im bặt. Một luồng khí lạnh lẽo tràn vào căn phòng, khiến nhiệt độ như giảm xuống âm độ.
Cánh cửa phòng mở toang. Hoắc Đông Thần xuất hiện.
Hắn vận một bộ âu phục màu xám tro được cắt may tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Gương mặt hắn lạnh tanh, đôi mắt sắc bén quét qua đám đông đang nhốn nháo. Theo sau hắn là Trịnh Thiên Dương và dàn trợ lý hùng hậu.
Phỉ Y Hân đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn một nhịp. Điềm xấu hay điềm lành đây?
Ánh mắt Hoắc Đông Thần lướt qua một lượt đám người đang cúi gằm mặt, sau đó dừng lại ở Phỉ Y Hân. Trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt hắn chạm vào mắt cô. Cô thấy trong đó không có sự tức giận, mà lại có một tia… tán thưởng? Khóe môi hắn dường như hơi nhếch lên.
“Ôi! Chủ Tịch! Ngài tới đây sao không thông báo trước? Có phải cần số liệu báo cáo không ạ?”
Bà trưởng phòng mập mạp vội vàng lạch bạch chạy ra tiếp đón, mồ hôi nhễ nhại trên trán. Bà ta sợ hãi tột độ, chỉ sợ Hoắc Đông Thần đến để hỏi tội vụ cái video kia làm ô uế công ty.
Hoắc Đông Thần không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng ra hiệu cho thư ký bên cạnh. Anh trợ lý lập tức bước lên, đưa một tập hồ sơ dày cộp ra trước mặt bà ta.
“Đây là quyết định sa thải và hồ sơ khởi kiện.”
“Chủ tịch… Chuyện này là… là sao?” Bà ta run rẩy cầm lấy tờ giấy, mặt tái mét.
“Bà không biết chữ à? Trong đó ghi rõ, bà đã phạm phải những quy định gì của công ty, lợi dụng chức quyền chèn ép nhân viên, lăng mạ người khác, và nghiêm trọng hơn là che giấu, sửa đổi tài liệu cơ mật của công ty để đổ lỗi cho cấp dưới… Bà phải bồi thường một khoản tiền lớn cho Hoắc Viễn, đồng thời chuẩn bị tinh thần hầu tòa vì tội phỉ báng!”
Hoắc Đông Thần nói từng chữ chậm rãi, rõ ràng, như những nhát búa tạ giáng xuống đầu bà ta.
Phỉ Y Hân cũng như các nhân viên khác đều được một phen há hốc mồm vì bất ngờ. Cô chỉ đưa cho hắn đoạn ghi âm chửi mắng, không ngờ hắn còn điều tra ra cả việc bà ta sửa đổi tài liệu và tham nhũng vặt. Hắn ra tay thật tàn độc và triệt để!
Còn chưa kịp định thần xem chuyện gì tiếp theo, Hoắc Đông Thần đã sải bước dài đi đến chỗ Phỉ Y Hân. Trước bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc, hắn vươn cánh tay rắn chắc ra, ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào người mình.
Hơi ấm từ cơ thể hắn truyền qua lớp áo mỏng, mùi hương nam tính bao trùm lấy cô. Phỉ Y Hân cứng đờ người.
“Tôi đã giúp em trừ khử bà ta rồi, lại còn xử lý luôn cả cô em họ hư hỏng kia nữa! Không định cám ơn tôi một tiếng sao, hửm?”
Hoắc Đông Thần ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô gây ngứa ngáy. Khi nói, hắn còn nở một nụ cười nửa miệng đầy mị lực.
Các nhân viên nữ xung quanh suýt ngất vì nụ cười chết người này, nhưng cũng không quên đặt hàng vạn dấu chấm hỏi về mối quan hệ mờ ám giữa hai người.
Phỉ Y Hân khó chịu muốn thoát ra khỏi vòng tay như gọng kìm của hắn, nhưng lại bị ánh mắt sắc lạnh đe dọa, đành cắn răng mở miệng nói nhỏ:
“Cám… cám ơn Chủ tịch!”
“Nhân tiện, em nói lời tạm biệt với đồng nghiệp cũ đi! Sau đó dọn đồ lên tầng cao nhất, phòng làm việc của tôi!” Hoắc Đông Thần ra lệnh, giọng nói không cho phép cãi lại.
“Tại sao?” Phỉ Y Hân cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn đang có ý đồ gì đây?
“Từ hôm nay, em sẽ là thư ký riêng của tôi! Chỉ phục vụ một mình tôi!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận