Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Phần Thưởng Xuân Dược Và Sự Cố Với Lớp Trưởng
Trên đường về nhà, Ninh Ninh ghé vào một quán trà sữa mới mở để tự thưởng cho mình sau những màn “hy sinh vì nghệ thuật” vừa rồi. Vừa hút trân châu, cô vừa trách móc hệ thống.
“Ngươi biến thái vừa thôi! Bắt tôi làm mấy cái trò mất mặt đó với bạn học. Sau này tôi còn mặt mũi nào nhìn họ nữa?”
– “Thôi nào ký chủ, chẳng phải cô cũng thấy kích thích sao? Hơn nữa, nhìn phản ứng của cậu bạn kia kìa, rõ ràng là mê mệt rồi. Đó là bước đầu tiên để chinh phục dàn hậu cung đấy.” – Hệ thống đáp trả bằng giọng điệu giễu cợt.
“Hậu cung cái đầu ngươi! Mau đưa phần thưởng đây!”
– “Được thôi. Ký chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Phần thưởng là hai lọ thần dược: «Lọ nhan sắc cấp 1» giúp da dẻ mịn màng, trắng sáng và «Lọ hương thơm cơ thể cấp 1» tạo ra mùi hương tự nhiên quyến rũ chết người. Cô có muốn sử dụng ngay không?”
“Dùng luôn đi!” – Ninh Ninh không do dự. Ai mà chẳng muốn đẹp.
Ngay lập tức, một luồng khí mát lạnh chạy dọc khắp cơ thể cô, len lỏi vào từng lỗ chân lông. Ninh Ninh cảm thấy da thịt mình như đang được tái sinh, căng mọng và tràn đầy sức sống. Một mùi hương thoang thoảng như hoa nhài kết hợp với sữa tươi tỏa ra từ người cô, ngọt ngào nhưng không gắt, khiến người ta chỉ muốn hít hà mãi không thôi.
Cô đang lâng lâng tận hưởng cảm giác tuyệt vời này thì đột nhiên, ở ngã rẽ hành lang, cô đâm sầm vào một người đi ngược chiều.
“Bộp!”
Ly trà sữa trên tay cô theo quán tính văng ra, tưới đẫm lên người đối diện. Ninh Ninh mất đà ngã ngửa ra sau, nhưng cô không thấy đau. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một lồng ngực rắn chắc, ấm áp.
Người cô va phải chính là Giang Thuần – Lớp trưởng đại nhân, thiên tài lạnh lùng của trường, người luôn đứng nhất khối và nổi tiếng với vẻ mặt “người lạ chớ gần”.
Giang Thuần nhíu mày, nhìn xuống bộ đồng phục dính đầy trà sữa nhớp nháp của mình, rồi nhìn sang cuốn sách Toán cao cấp trên tay cũng bị ướt nhẹp một góc. Ánh mắt cậu sắc lạnh như dao cau liếc qua Ninh Ninh đang nằm trong lòng mình.
Ninh Ninh hoảng hốt vùng dậy, nhưng chân tay lóng ngóng thế nào lại trượt chân lần nữa, cả người cô đổ ập vào người Giang Thuần, đẩy cậu lùi lại ép sát vào tường.
Tư thế hiện tại vô cùng ám muội: Giang Thuần dựa lưng vào tường, hai tay Ninh Ninh chống lên ngực cậu, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet. Mùi hương cơ thể mới được nâng cấp của Ninh Ninh xộc thẳng vào mũi Giang Thuần. Mùi hương ngọt ngào, quyến rũ đến lạ lùng khiến cậu thoáng sững sờ, đồng tử hơi co lại.
– Xin… xin lỗi lớp trưởng! – Ninh Ninh lắp bắp, vội vàng đẩy cậu ra, đứng thẳng dậy. – Áo cậu… sách của cậu… chết rồi, để tớ đền! Cậu cởi áo ra đi, tớ mang về giặt cho!
Giang Thuần nhìn cô chằm chằm. Cô gái này bình thường cậu chẳng mấy ấn tượng, sao hôm nay nhìn kỹ lại thấy… xinh đẹp hơn mọi khi? Làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn ngập nước, và cái mùi hương chết tiệt này nữa, nó đang kích thích dây thần kinh của cậu.
Nhưng bản tính lạnh lùng trỗi dậy, cậu gạt tay cô ra, giọng nói lạnh băng:
– Không cần. Tránh ra.
Cậu tiếc rẻ nhìn cuốn sách bị ướt, phủi phủi vài cái rồi lách qua người cô, bước đi thẳng một mạch, không thèm ngoái đầu lại.
Ninh Ninh đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô độc và cao ngạo của cậu, cảm thấy tội lỗi đầy mình.
Chưa kịp hoàn hồn thì tiếng cười khanh khách của hệ thống lại vang lên:
– “Chà chà, đụng độ toàn cực phẩm. Ký chủ số hưởng thật đấy. Nhưng đừng vội mừng, nhiệm vụ tiếp theo đây.”
“Lại nữa à? Cho tôi thở chút đi!”
– “Nhiệm vụ thứ ba: Ký chủ phải để cho Vu Đồng sờ mông của mình. Thời gian thực hiện: Ba ngày. Khen thưởng: «Lọ tri thức cấp hai» giúp tăng IQ. Thất bại: Bị mười tên côn đồ sàm sỡ tập thể trong hẻm vắng!”
Ninh Ninh nghe xong mà muốn ngất xỉu. Để trùm trường sờ mông? Đây là nhiệm vụ tự sát hay gì? Mà hình phạt thất bại còn kinh khủng hơn. Cô cắn môi, nước mắt lưng tròng.
Trên đường về nhà, đi ngang qua con hẻm nhỏ, cô lại nghe thấy tiếng đấm đá huỳnh huỵch. Tò mò ngó vào, cô thấy Vu Đồng đang một mình chấp năm sáu tên côn đồ khác. Nhưng lần này hắn không bị đánh, mà đang “bán hành” cho bọn kia. Hắn ra đòn dứt khoát, tàn nhẫn, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú. Đám kia nằm la liệt dưới đất rên rỉ.
Vu Đồng phủi tay, quay người lại và bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Ninh Ninh. Hắn nhếch mép cười, bước nhanh về phía cô.
– Ê! Kiều Ninh Ninh!
Cô quay đầu bỏ chạy nhưng không kịp. Hắn đã đuổi tới nơi, chặn ngay trước mặt cô. Mùi mồ hôi nam tính hòa lẫn mùi thuốc lá từ người hắn phả vào mặt cô.
– Chuyện hôm qua… – Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai cô thì thầm. – Cảm ơn cái áo nhé. Mùi của cậu… thơm lắm.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận