Chương 5

Nịnh Bảo hé mở cặp mông tròn trịa trắng như tuyết của mình, để lộ ra hậu huyệt non nớt hồng hào.
Sau đó Nịnh Bảo lại để hậu huyệt của mình hướng đến trước mặt thiếu gia, để thiếu gia có thể nhìn rõ hơn: “Thiếu gia, hậu huyệt của Nịnh Bảo đã được rửa sạch, rất thơm, anh có thể ngửi thử xem.”
Lúc này Nịnh Bảo đang ngồi trên người thiếu gia, cái mông nhỏ nhắn đáng yêu chỉ cách miệng thiếu gia vài cm, chỉ cần cậu hạ mông xuống một chút là có thể khiến thiếu gia hôn lên hậu huyệt của mình.
Nịnh Bảo không dám để thiếu gia hôn lên hậu huyệt của cậu, cậu chỉ dám cho thiếu gia xem hậu huyệt thôi.
Nhưng do ngồi quá lâu, hai chân cậu có chút tê dại mềm nhũn, cuối cùng mất đi sức lực, sau đó vô tình ngồi đè lên mặt thiếu gia, hậu huyệt của cậu vừa vặn chạm vào môi thiếu gia.
Sau khi Nịnh Bảo cảm nhận được cánh môi không có độ ấm của thiếu gia tiếp xúc thân mật với hậu huyệt của mình, cậu sợ tới mức cả người ngây ra, miệng thiếu gia lại chạm vào nơi bài tiết của cậu, thật là xấu hổ.
Nịnh Bảo vặn vẹo mông muốn rời khỏi mặt của thiếu gia, nhưng môi của thiếu gia thật mềm khiến hậu huyệt của cậu thật thoải mái.
Nịnh Bảo có chút luyến tiếc không muốn xuống, cậu cố ý lắc mông, cọ cọ hậu huyệt của mình qua lại môi của thiếu gia: “A ~ miệng của thiếu gia hôn Nịnh Bảo thật thoải … A ha … ưm…”
Thân thể của Nịnh Bảo luôn rất nhạy cảm, chỉ cần bị chạm nhẹ một chút cũng sẽ có phản ứng rất lớn.
Bây giờ toàn thân đều đè trên mặt của thiếu gia thực vật, Nịnh Bảo dâʍ đãиɠ vặn vẹo eo, để thiếu gia ăn hậu huyệt của mình.
“Thiếu gia… ưm a… hậu huyệt của Nịnh Bảo rất ngon … ưm …” Nịnh Bảo càng ngày càng lớn gan hơn, tuỳ ý vặn vẹo eo trên mặt thiếu gia.
Hôn hậu huyệt như vậy là đủ rồi, giờ đổi thành tiểu huyệt.
Nịnh Bảo ấn tiểu huyệt của mình lên môi thiếu gia, từ từ cọ xát.
So với hậu huyệt, tiểu huyệt của cậu mềm hơn nhiều, vách thịt cũng lớn hơn nhiều.
Nịnh Bảo hoàn toàn có thể để hai cánh hoa môi của mình lên đôi môi xinh đẹp của thiếu gia, để cho tất cả da^ʍ thuỷ bên trong đều chảy vào miệng thiếu gia: “Thiếu gia … anh có khát không … để Nịnh Bảo cho anh uống nước… A…”
Nịnh Bảo bắt đầu làm càn mà vặn vẹo eo, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy dính lên khuôn mặt của thiếu gia.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú cao quý của thiếu gia dính đầy da^ʍ thuỷ của mình, Nịnh Bảo vừa cảm thấy thẹn thùng vừa có chút hưng phấn.
Nịnh Bảo ấn tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của mình lên môi thiếu gia, sau đó cậu lại cúi xuống, cởi cúc quần của thiếu gia, lấy côn ŧᏂịŧ to lớn bên trong ra.
Côn ŧᏂịŧ của thiếu gia rất xấu xí, màu sắc thâm đen, còn có những đường gân xanh nhô ra, nhìn rất đáng sợ, nhưng Nịnh Bảo lại thích vô cùng, cậu vươn đầu lưỡi ra liếʍ láp côn ŧᏂịŧ của thiếu gia.
Bởi vì mỗi ngày cậu đều lau người cho thiếu gia, cho nên côn ŧᏂịŧ cũng không có mùi tanh hôi khó chịu, vị cũng không tồi.
“Ưm … côn ŧᏂịŧ của thiếu gia … a … thật ngon …” Nịnh Bảo ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của thiếu gia, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếʍ láp phía trên, đồng thời vặn vẹo mông, ấn tiểu huyệt của mình vào môi của thiếu gia, một dòng da^ʍ thuỷ không ngừng chảy ra, cuối cùng tất cả đều chảy vào miệng thiếu gia.
Dưới sự liếʍ láp không ngừng của Nịnh Bảo, côn ŧᏂịŧ của thiếu gia thực sự cứng lên.
Nịnh Bảo sững sờ, thiếu gia đã thành người thực vật rồi, làm sao còn cứng được.
Nịnh Bảo nghĩ thầm có phải thiếu gia sắp tỉnh lại, cậu cảnh giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, đôi mắt của thiếu gia vẫn đang nhắm chặt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Nịnh Bảo yên tâm hơn, tiếp tục liếʍ láp côn ŧᏂịŧ của thiếu gia.
“Thật ngon … côn ŧᏂịŧ của thiếu gia … ưʍ…” Nịnh Bảo ôm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia, giống như đang liếʍ kẹo mυ”ŧ, vươn đầu lưỡi ra liếʍ từng chút một.
Ngay sau đó côn ŧᏂịŧ của thiếu gia liền xuất tinh, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn lên mặt của Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo nhìn côn ŧᏂịŧ của thiếu gia đã xuất tinh nhưng vẫn chưa mềm xuống, cười nói: “Thiếu gia đã xuất tinh…”
Sau đó Nịnh Bảo liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà thiếu gia bắn ra.
Sau khi ăn xong tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu gia, Nịnh Bảo cảm thấy thân thể càng trở nên khó chịu, mức độ vặn vẹo mông càng ngày càng nhiều, thậm chí cả cái giường đều rung lên.
“Thiếu gia … Nịnh Bảo sẽ cho anh uống da^ʍ thuỷ … Ưʍ… Sau này anh uống da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo có được không … Ưʍ… Nịnh Bảo rất thích thiếu gia …” Nịnh Bảo ngồi trên mặt thiếu gia, đung đưa eo, tiểu huyệt hung hăng cọ xát lên môi thiếu gia.
Dâ thuỷ cứ thế phun ra, dính đầy lên gương mặt của thiếu gia.
Côn ŧᏂịŧ trước mặt Nịnh Bảo cũng xuất tinh, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn lên người thiếu gia.
Chơi đủ rồi, Nịnh Bảo vội vàng đi xuống khỏi mặt thiếu gia, sau đó vừa khóc vừa xin lỗi: “Thiếu gia, thật xin lỗi… Nịnh Bảo không phải cố ý…”
Hiện tại đầu óc Nịnh Bảo đã thanh tỉnh lại, cậu cảm thấy thật có lỗi, cậu lại làm xằng làm bậy rồi.
Nhưng dù sao thiếu gia cũng đã trở thành người thực vật, chắc là sẽ không tỉnh lại được, tất cả những gì cậu làm hôm nay sẽ không ai biết, Nịnh Bảo nghĩ vậy thì cảm thấy yên tâm hơn.
Sau đó, Nịnh Bảo cẩn thận lau sạch da^ʍ thuỷ trên mặt giúp thiếu gia, đồng thời giúp thiếu gia thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Người thiếu gia rất nặng, Nịnh Bảo phải mất rất nhiều công sức mới có thể lật người thiếu gia lại để mặc quần áo vào.
Sau khi thu dọn sạch sẽ cho thiếu gia xong, Nịnh Bảo cũng tự thu dọn cho mình.
Nịnh Bảo đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ da^ʍ thuỷ còn đọng ở giữa hai chân, nhưng cậu không thể rửa sạch hoàn toàn, bởi vì da^ʍ thuỷ vẫn chứ không ngừng chảy ra.
Nịnh Bảo nhớ lại cảm giác hai cánh môi mềm mại của thiếu gia dán vào tiểu huyệt của mình, trong lòng lại đột nhiên ngứa ngáy, nếu có thể để thiếu gia hôn tiểu huyệt của mình mãi thì tốt thật, vậy thì cậu sẽ có thể cho thiếu gia uống sạch da^ʍ thuỷ của mình.
Nhưng thiếu gia lại không tự nguyện, tự cậu làm như vậy chính là bắt nạt thiếu gia thực vật.
Nếu thiếu gia tỉnh lại, nhất định sẽ không động vào loại yêu quái song tính như cậu, cũng sẽ không hôn lên hạ thể bẩn thỉu của cậu.
Trong chốc lát Nịnh Bảo trở nên trầm mặc, cậu chỉ có thể để cho thiếu gia hôn mê bất tỉnh hôn tiểu huyệt của mình, cậu cũng chỉ có thể bắt nạt thiếu gia thôi.
Sau khi tắm rửa xong, Nịnh Bảo mặc quần áo hầu gái bước đến bên giường xin lỗi thiếu gia: “Thiếu gia, sau này Nịnh Bảo sẽ không làm loại chuyện này nữa, tôi cũng nghĩ … tôi không đủ tiêu chuẩn để làm công việc này … Đợi sau khi nhận lương tháng đầu, Nịnh Bảo sẽ nói với lão quản gia xin thôi việc.”
Nịnh Bảo cảm thấy bản thân không chăm sóc tốt cho thiếu gia, lại còn cưỡиɠ ɠiαи thiếu gia, cậu là một kẻ đê tiện, cậu không thể tiếp tục như thế này.
Thiếu gia thực vật nằm trên giường cứ như biết Nịnh Bảo sắp rời đi, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng chỉ động đậy một chút liền biến mất.

Bình luận

Để lại bình luận