Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bước chân Hiểu Dư vô tình dừng lại trước một hiệu thuốc tây sáng đèn. Hình ảnh người đàn ông lạnh lùng và lời dặn dò tàn nhẫn của hắn chợt hiện về. Cô ngập ngừng giây lát, rồi quyết định bước vào trong.
Cô mua một vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp, nuốt chửng xuống bụng cùng với nỗi đắng cay và tủi nhục.
Ở thành phố rộng lớn này, cô biết tìm đâu một chốn dung thân?
Một tháng sau.
“Hiểu Dư, lương tháng này của con đây.” Bà Trương, chủ quán mì nhỏ nơi cô làm việc, đưa cho cô một xấp tiền, gương mặt phúc hậu nở nụ cười hiền lành.
Hiểu Dư đón lấy tiền, môi mỏng cũng cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Dì Trương, con cảm ơn dì…”
Bà Trương chỉ cười, xua tay. Từ ngày có cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn này phụ giúp, quán mì nhỏ của bà đông khách hẳn lên. Nói đúng ra, bà mới là người phải cảm ơn cô.
Như chợt nhớ ra điều gì, bà vội đi vào nhà, lúc sau trở ra với một túi trái cây tươi rói, dúi vào tay cô: “Một ít quà quê, con cầm về ăn lấy thảo.”
“Con cảm ơn dì nhiều ạ.”
Hiểu Dư nhận lấy túi trái cây, lễ phép xin phép ra về. Dì Trương là đồng hương của cô, tính tình hòa nhã, tốt bụng. Nếu không nhờ có dì cưu mang, giúp đỡ tìm chỗ trọ và công việc này, có lẽ đến giờ cô vẫn còn lang thang ngoài đường.
Đang đi, bụng dưới cô lại bất chợt quặn lên một cơn đau âm ỉ. Cơn đau mỗi lúc một dữ dội khiến cô không đứng vững nổi, phải ngồi thụp xuống vệ đường.
Người qua kẻ lại tò mò ngoái nhìn, ánh mắt họ vừa thương hại vừa tọc mạch. Hiểu Dư không muốn bị nhìn ngó như vậy, cô cắn răng, ôm bụng cố gắng đứng dậy. Cô lê bước vào tiệm thuốc gần đó, mua vội vài liều thuốc giảm đau rồi gắng gượng đi về căn phòng trọ nhỏ bé của mình.
Đó là một căn phòng trọ giá rẻ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Tuy không rộng rãi, tiện nghi, nhưng với một người chỉ cần một nơi chốn để ngả lưng qua đêm như cô, thì đây đã là quá đủ.
Về đến phòng, cô đặt túi trái cây và túi thuốc lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy băng vệ sinh, sau đó lao vào nhà tắm. Máu lại ra nhiều một cách bất thường. Hiểu Dư dán vội miếng băng, rồi quằn quại ôm bụng ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Sắc mặt cô trắng bệch, đôi môi khô khốc run rẩy. Nhìn mình trong gương, đến cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Hiểu Dư gắng gượng rời khỏi nhà tắm, đi về phía bàn ăn. Mắt cô hoa đi, đầu óc quay cuồng.
“Á!” Cô loạng choạng ngã xuống nền nhà, đầu suýt đập vào cạnh bàn. Cơn đau bụng dưới ập đến dữ dội, khiến cô hoàn toàn gục ngã.
Hiểu Dư mím chặt môi, bàn tay run rẩy cố với lấy túi thuốc trên bàn. Phía dưới chân, máu đã thấm ướt một khoảng sàn nhà. Cô chưa bao giờ thấy ngày đầu kinh nguyệt lại ra nhiều và đau đớn đến mức này.
Đôi tay cô run lẩy bẩy, khó khăn lắm mới bóc được vài viên thuốc giảm đau cho vào miệng. Cô lồm cồm bò dậy, rót vội ly nước lọc để uống thuốc.
Cuối cùng, không thể chống cự lại cơn đau hành hạ, Hiểu Dư lịm đi trong vô thức. Trong cơn mê man, hình ảnh người đàn ông đêm đó lại hiện về, rõ nét và ám ảnh. Người đàn ông mà cả đời này, dù chỉ một khắc, cô cũng không dám quên.
Mãi đến khi trời hửng sáng, Hiểu Dư mới mơ màng tỉnh lại. Toàn thân cô lạnh ngắt, tím tái. Cơn gió lạnh luồn qua khe cửa khiến cơn đau bụng lại bùng lên dữ dội. Cô ôm bụng ngồi dậy, cố nuốt thêm một liều thuốc giảm đau nữa.
Cô với lấy chiếc điện thoại cũ, bấm số gọi cho dì Trương, giọng thều thào yếu ớt xin nghỉ phép một ngày.
Đầu dây bên kia, dì Trương nghe giọng cô bất thường, không giấu nổi sự lo lắng: “Hiểu Dư, con không sao chứ?”
“Dạ, cháu không sao ạ. Định bụng sáng nay sẽ đến bệnh viện khám xem sao.” Cô cười gượng. “Ngại quá, nửa đêm rồi còn làm phiền dì…”
“Không sao đâu con. Giữ gìn sức khỏe nhé. Khi nào khỏe hẳn thì đi làm cũng được.”
“Dạ, con cảm ơn dì…”
Hiểu Dư tắt máy, vịn tường đi vào phòng ngủ. Dù gì cũng đến hạn tái khám sau vụ khâu vá lần trước. Tiện thể khám xem tại sao kỳ kinh nguyệt này lại đau đớn và bất thường đến vậy.
Bệnh viện, khoa sản phụ.
“Cô có thai rồi.” Giọng vị bác sĩ vang lên đều đều, nhưng lại như sét đánh ngang tai Hiểu Dư. “Nhưng thai lại nằm ngoài tử cung, không thể giữ lại được. Tình trạng này rất nguy hiểm.”
Hiểu Dư chết lặng. Tai cô ù đi, không nghe lọt thêm bất cứ lời nào nữa.
Mang thai? Nhưng lại nằm ngoài tử cung? Và… không thể giữ được?
Hơi thở cô trở nên khó khăn. Hiểu Dư cố gắng nở một nụ cười méo mó, nhìn vị bác sĩ: “Không thể nào… Chắc có nhầm lẫn gì đó… Cháu đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp mà… Sao… sao có thể mang thai được?”
“Thuốc tránh thai khẩn cấp chỉ có hiệu quả khoảng 90% nếu uống trong vòng 24 giờ đầu tiên sau khi quan hệ. Để càng lâu, tỷ lệ ngừa thai càng giảm.” Vị bác sĩ kiên nhẫn giải thích. “Trường hợp của cô, phôi thai làm tổ ở ống dẫn trứng. Đây là một trường hợp mang thai ngoài tử cung khá hi hữu, vì cô không có những yếu tố nguy cơ thông thường. Để tránh những rủi ro đáng tiếc, tôi khuyên cô nên làm phẫu thuật càng sớm càng tốt để loại bỏ thai. Nếu để lâu, sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.”
Cổ họng Hiểu Dư nghẹn đắng, không thốt nên lời. Cô đưa tay lên bụng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Có thai cũng được, cùng lắm thì làm mẹ đơn thân. Nhưng tại sao lại là ngoài tử cung? Tại sao lại nghiệt ngã đến thế?
Cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đón nhận đứa bé, đã phải đối mặt với nỗi đau mất con?
Chuyện này… sao có thể cay đắng đến vậy?

Bình luận

Để lại bình luận