Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Trò Chơi Cuối Cùng
May mắn thay, sau thuyền hải tặc, Cừ Chiêu chọn trò xe điện đụng.
Lúc này, Tuế Hòa chỉ cần không phải chơi mấy trò lộn nhào trên không là được, trò nào cô cũng có thể gắng gượng.
Xe điện đụng là trò chơi một người lái, chỉ cần điều khiển tốt phanh và vô-lăng. Không biết có phải Tuế Hòa ảo giác không, cô cứ cảm thấy xe của Cừ Chiêu luôn lượn lờ quanh xe cô, không ngừng va chạm khiến cô váng cả đầu óc.
Nhưng Cừ Chiêu cười rất vui vẻ.
Hắn chắc chắn là đang chơi đùa với cô, chẳng qua không kiểm soát được lực va chạm mà thôi.
Tuế Hòa cắn răng, quyết định chịu đựng.
Chơi xe điện đụng xong, Cừ Chiêu lại chọn tàu lượn siêu tốc.
Tuế Hòa: “…”
Bước xuống từ tàu lượn siêu tốc, Tuế Hòa tìm ngay một chiếc ghế đá ngồi xuống, tu hết cả chai nước. Cô ngước mắt lên, đối diện với Cừ Chiêu, nói: “Mình nghỉ một lát đi.”
Chơi tiếp nữa chắc cô nôn mất.
Cuối cùng cũng không chịu nổi rồi. Cừ Chiêu cúi đầu che giấu ánh mắt đắc ý, đoạn làm ra vẻ ủ rũ ngồi xuống cạnh Tuế Hòa. Khoảng cách không quá xa cũng chẳng quá gần, đủ để nhét thêm một người nữa vào giữa.
Hắn nói: “Xin lỗi nhé. Tớ chưa đến công viên giải trí bao giờ, thấy cái gì cũng mới lạ nên quên mất cảm nhận của cậu.”
“Không phải, không phải đâu, không liên quan đến cậu, là do tớ yếu quá thôi.” Để tăng thêm sức thuyết phục, cô nói thêm, “Cậu xem, cậu có hề hấn gì đâu.”
Đã đến nước này rồi mà vẫn muốn đổ lỗi cho bản thân sao?
Tốt đến vậy à. Cừ Chiêu cười thầm.
Khi cười, Cừ Chiêu để lộ hàm răng trắng đều, nhưng vì suy dinh dưỡng nên gương mặt hắn trông hốc hác. Bỏ qua điểm đó, đường nét của hắn rất thanh tú, diện mạo thuộc hàng thượng đẳng.
“Tuế Hòa, cậu tốt thật đấy.”
Tuế Hòa nhìn hắn. Gương mặt xanh xao vàng vọt, người nhỏ con, thậm chí còn thấp hơn cả cô. Đối mặt với người khác luôn cẩn trọng dè dặt. Nụ cười ấy lại khiến người ta vừa thương cảm vừa đau lòng.
Cô lắc đầu: “Cậu xứng đáng được đối xử tốt hơn thế.”
Trong lòng cô thầm than, ai mà ngờ được, mười bốn năm sau, cậu bé yếu ớt nhỏ bé này lại biến thành một kẻ sát nhân máu lạnh?
Không một ai ngờ tới.
Cho nên, không một ai may mắn thoát khỏi bàn tay hắn.
(Mùi dầu gội của Tuế Hòa, tôi bịa đó, cảm hứng đến từ Hermes Le Jardin de Monsieur Li, tôi cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích mùi đó. Cảm giác không ai chống cự nổi mùi hương này, ưỡn ngực vênh váo)
Vào một ngày nào đó của mười bốn năm sau, Tuế Hòa gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tai nạn ấy khiến cả thể xác và tinh thần cô rã rời. Mệt mỏi đến độ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật say, rồi bỗng nhiên quay trở về mười bốn năm trước.
Trở về cái năm Cừ Chiêu vẫn còn là một cậu bé yếu ớt tầm thường.
Tuế Hòa luôn cảm thấy ông trời đưa cô trở về là có mục đích. Mục đích ấy, là để cô ngăn cản Cừ Chiêu sa chân vào con đường tội lỗi.
Bởi vì người cuối cùng cô nhìn thấy ở kiếp trước, chính là Cừ Chiêu.
Ngay ngày đầu tiên trở về, Tuế Hòa đã suy nghĩ rất nhiều về nguyên nhân Cừ Chiêu trở nên như vậy.
Nếu nói những cái chết dưới tay Cừ Chiêu đều là những kẻ từng khinh miệt hắn, vậy thì tại sao cô, một người chưa từng gặp Cừ Chiêu, lại bị hắn theo dõi?
Như đi vào ngõ cụt, Tuế Hòa không tài nào lý giải nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đơn giản hóa vấn đề, quy kết sự xui xẻo của mình là do năm đó đã khoanh tay đứng nhìn… Nói đúng hơn, khi ấy cô hoàn toàn chẳng để ý đến một người tên Cừ Chiêu.
Gia đình Tuế Hòa hạnh phúc, bố mẹ yêu thương nhau, lại có một người anh trai hết mực cưng chiều cô. Cuộc sống của cô luôn tràn ngập ánh nắng. Loại người luôn sống trong bóng tối như Cừ Chiêu, không phải cô chưa từng muốn thấy, mà là hoàn cảnh không cho phép cô nhìn thấy.
Nay sống lại một đời, Tuế Hòa như được trao một sứ mệnh, đồng thời cũng ý thức được việc phải bảo vệ mạng sống của chính mình. Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn tranh thủ lúc hệ giá trị của Cừ Chiêu còn chưa định hình, đối tốt với hắn, dẫn dắt hắn đi đúng đường.
Nếu một chút tốt đẹp không đủ, vậy thì gấp bội lên.
Trò chơi cuối cùng, Cừ Chiêu chọn vòng đu quay khổng lồ.
Tuế Hòa nhìn chằm chằm cabin đang ở tít trên đỉnh cao, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống. Cô nói: “Mình đi ngồi đu quay đi.”
Vòng đu quay quay hết một vòng mất nửa tiếng, nhưng thời gian xếp hàng cũng gần bằng ngần ấy.
Đến khi Tuế Hòa và Cừ Chiêu ngồi vào cabin dành cho hai người, chân trời đã nhuốm màu hoàng hôn ấm áp.
Đu quay bắt đầu chuyển động. Trừ lúc khởi động có hơi chòng chành, sau đó nó luôn duy trì một tốc độ chậm rãi, ổn định.
Tuế Hòa ghé sát vào cửa sổ, nhìn vầng sáng màu cam phía xa xa, “Đẹp quá.”
Cừ Chiêu nói hắn chưa từng đến công viên giải trí. Thật ra, dù Tuế Hòa đã sống hai đời, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô đến đây.
Khi còn nhỏ, cô chỉ theo anh trai đến khu vui chơi trong nhà. Trong mắt bố mẹ cô, những nơi như thế này luôn tiềm ẩn đầy nguy hiểm, cô chẳng bao giờ có cơ hội bước chân vào.

Bình luận

Để lại bình luận