Chương 5

“Rút…… Rút ra được không?” Cô quay đầu cầu xin anh, thấy đôi mắt hẹp dài của anh khẽ nheo lại, cầm lấy nút gỗ được cố định trên bàn, trực tiếp rút ra.
Cô còn chưa biết anh muốn làm cái gì, cho đến khi nút gỗ đối diện thân dưới của cô, ngay lúc anh rút ra, lại đem nút gỗ nhét vào miệng huyệt, rồi thả cô xuống bồn tắm bên cạnh.
“Đừng……”
“Mèo hoang nhỏ, ngậm miệng của em lại, chọc tôi không vui, chúng ta lại đổi sang nơi khác tiếp tục làm.” Anh đánh gãy lời nói của cô, nở nụ cười, nói: “Tôi cảm thấy làm trong phòng tắm cũng không tồi, âm thanh vọng lên chắc chắn sẽ rất dễ nghe.”
“Không không… Đại ca, anh muốn làm gì cũng được, nhưng mà ít nhất… cũng phải cho tôi cái lý do đi.” Cô ủy khuất đến muốn khóc.
Người đàn ông trước mặt ngồi xổm xuống, không có chút ôn nhu mà nắm chặt cằm cố, tùy ý nhướng mày.
“Tôi cảm thấy, đề em sinh cho tôi một đứa con cũng không tệ, còn có thể hút sữa.”
Cô trừng mắt nhìn, ánh mắt lung linh ngập nước phản chiếu lại gương mặt của anh: “Anh….. Muốn tôi làm hai cái bầu sữa của anh?”
Khóe miệng anh giật giật.
Vòng tay trên tay được cởi bỏ, cô trướng bụng nằm trong bồn tắm rộng lớn, nhìn người đàn ông đang mặc áo tắm dài bên cạnh bước vào, mặc kệ cho nước tràn ra khỏi bồn.

Khó mà tin được, người đàn ông này thế nhưng lại là lần đầu làʍ ŧìиɦ?

ĐM! Thành thạo nhiều tư thế như vậy, lừa quỷ à?

Mà có là quỷ cũng chả tin!

Ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, làm người đàn ông quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô, Khương Hân vội vàng quay đầu đi, né tránh ánh mắt anh.

Lại nghe được một tiếng cười nhẹ chế giễu, cô nắm tay cắn chặt răng.

Bà đây nhịn!

Ngoài phòng khách bỗng truyền đến tiếng điện thoại di động, rõ ràng không phải của cô, mà là của người đàn ông này.

Phó Hựu nhấc chân đi ra phòng khách, nhìn bóng dáng của anh, khóe miệng Khương Hân nở nụ cười gian.

“Ông chủ, cảnh sát Trương đang tìm ngài, về việc ngày hôm qua……”

“Biết rồi, để hắn chờ ở sở cảnh sát đi, bảo là tôi đã tìm được đồ rồi, buổi chiều sẽ đưa qua.”

Bên kia sửng sốt: “Ngài…… A được được! Tôi sẽ nói lại.”

Không nên hỏi nhiều cũng không cần hỏi nhiều, đây là nguyên tắc đầu tiên để ở cạnh anh.

Người đàn ông cầm lấy hồ sơ trên bàn, tìm được tư liệu rõ ràng về viên kim cương kia: “Cho người đi bàn bạc một chút, xem xem thù lao của cái bảo bối này là bao nhiêu, ít quá thì không cho, nhiều quá thì không cần, nếu giá cả hợp lý thì trả lại cho hắn, còn không hợp lý….”

Anh cười lạnh: “Cầm ra chợ đen bán.”

“Vâng.”

Kết thúc cuộc gọi, anh ném điện thoại lên bàn, ngón tay niết tờ giấy A4, nhìn đi nhìn lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức ảnh.

Bên tai bỗng truyền đến tiếng động, anh lập tức quay đầu lại, không biết người phụ nữ kia từ khi nào đã sắp chạy ra đến cổng lớn, trên người mặc quần áo chỉnh tề, đầu tóc ướt rối tung tùy tiện vén sau tai, khom người nắm tay nắm cửa, hoảng sợ đối diện với ánh mắt của anh.

“Mẹ nó, ai cho phép em đi!” Anh ném đồ trong tay xuống đuổi theo cô.

Khương Hân hét lên một tiếng, nhanh chóng mở cửa phòng, bôi dầu lên chân rồi bắt đầu trượt.

Chờ đến khi anh đuổi tới cửa, thang máy quỷ quái cũng vừa lúc tới, cô liền vào thang máy, biến mất trong tầm mắt của anh.

Bàn tay ở khung cửa dần dần nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hướng cô rời đi, xoay người trở về phòng ngủ.

Kéo chăn nệm trên giường ra, viên kim cương màu xanh lam vẫn còn nằm trên giường.

Hừ, vẫn còn tự biết thân biết phận..

Anh cầm viên kim cương lên, đặt ở trước mắt mình, nhìn ánh sáng xanh lóe ra, không vui cụp mắt xuống.

Lại dám chạy, chờ đó!

Khương Hân cố chịu thân thể không khỏe, chạy ra khỏi khách sạn gọi xe, đau đầu nằm trong taxi, trong bụng vẫn còn đống con cháu của tên kia, mẹ kiếp!

Bình luận

Để lại bình luận