Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sáng hôm sau.
Tia nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, chiếu rọi lên căn phòng bừa bộn dấu vết của một đêm “vật lộn”. Đồng hồ sinh học của Lục Thời Gia reo vang trong đầu vào đúng 6 giờ sáng. Anh mở mắt, cánh tay theo thói quen siết nhẹ để cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng.
Nhưng… cảm giác sai sai.
Thứ anh ôm trong lòng không phải là đường cong quyến rũ của thiếu nữ mười bảy tuổi. Nó nhỏ hơn, ngắn hơn, và… tròn hơn?
Anh cúi đầu nhìn xuống. Đập vào mắt anh không phải là Thời An thiếu nữ, mà là một cục bông nhỏ xíu, mềm oặt, đang say ngủ, miệng còn chép chép, tỏa ra mùi sữa thơm nồng.
Đó là… Thời An phiên bản 4 tuổi. Một bé con “Bánh ngọt nhỏ” bằng xương bằng thịt.
Lục Thời Gia sững sờ, đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh nay mở to hết cỡ. Lần đầu tiên trong đời, vị tổng tài quyền lực cảm thấy hoang mang tột độ.
“An An?”

Một tiếng sau.
Thời An đứng trước gương toàn thân, miệng há hốc, mắt trợn tròn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình. Cô bé trong gương chỉ cao đến đùi Lục Thời Gia, tay chân ngắn ngủn, bụng tròn vo, khuôn mặt bánh bao phúng phính. Chiếc váy ngủ đêm qua giờ rộng thùng thình như cái bao tải trùm lên người cô.
Nếu không có Lục Thời Gia 27 tuổi đang đứng sù sù ở kia, cô thật sự nghĩ mình đã xuyên không về quá khứ.
“Anh trai…”
Giọng nói cất lên non nớt, ngọng nghịu, ngọt lịm như kẹo bông gòn. Đôi mắt to tròn đen láy ngước lên nhìn anh, chớp chớp đầy mờ mịt.
“Em… em bị làm sao thế này ạ?”
Đã bao lâu rồi Lục Thời Gia không được nghe tiếng gọi “anh trai” ngọt ngào đến thế? Kể từ khi dậy thì, cô toàn gọi thẳng tên anh, càn quấy, ương bướng. Giờ đây, nghe lại âm thanh quen thuộc của ngày xưa, trái tim anh mềm nhũn, tan chảy thành nước.
Anh cúi xuống, bế bổng cô bé lên. Cô nhẹ bẫng. Anh hôn lên vầng trán nhỏ, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước:
“Bánh ngọt nhỏ đừng sợ. Có anh trai ở đây rồi. Dù trời có sập, anh cũng đỡ cho em.”
Thời An lúc này mới hoàn hồn. Sự sợ hãi ập đến. Cô vòng đôi tay ngắn ngủn ôm lấy cổ anh, rúc đầu vào hõm vai vững chãi quen thuộc, rồi òa khóc nức nở.
“Hu hu… Anh ơi… Em bị biến thành quái vật rồi…”
Lục Thời Gia kiên nhẫn vỗ về tấm lưng nhỏ đang run lên bần bật. Ở phương diện dỗ trẻ con, anh đã được chính cô “đào tạo” thành chuyên gia cấp cao từ mười mấy năm trước. Chỉ cần cô liếc mắt, anh biết cô muốn gì. Chỉ cần cô khóc, anh biết phải vỗ về ra sao.
“Không sao hết. Em không phải quái vật. Em là công chúa nhỏ của anh. Anh sẽ đưa em đi bác sĩ nhé?”
“Em không muốn! Em sợ tiêm! Hu hu…” Cô bé giãy nảy trong lòng anh.
“Được, được, không đi, không đi nữa.” Anh lập tức thỏa hiệp, “Anh trai sẽ tự chữa cho em. Em nín đi nào, khóc nữa sẽ xấu xí đấy.”
“Anh ơi, em sợ…”
Thời An khóc đến nấc cụt, nước mắt nước mũi tèm lem, dụi hết vào chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền của anh. Nhưng Lục Thời Gia chẳng hề bận tâm, anh chỉ thấy đau lòng, hận không thể chịu thay nỗi sợ hãi này cho cô.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận