Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Cái Bẫy Trong Ngôi Nhà Cũ

Bữa tiệc kết thúc trong sự hân hoan giả tạo. Cổ Tinh Thần rời khỏi Cổ Gia với tâm trạng rối bời. Cô không về nhà ngay mà lang thang trên phố. Tin tức đính hôn của Phó Hoành và Cổ Lệ Sa như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khuấy đảo tâm trí cô.

Cô trở về nơi ở của mình – một ngôi nhà kiểu Nhật cũ kỹ nhưng ấm cúng nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố không xa nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường. Đây là nơi cô đã sống gần một năm nay. Nói là “nhà” của cô, nhưng thực chất, nó thuộc quyền sở hữu của Phó Hoành.

Trong mắt người ngoài, cô là một cô gái độc lập thuê nhà sống riêng. Nhưng trong lòng cô tự hiểu, nơi này đối với cô mà nói, nói dễ nghe là nơi sống tạm bợ qua ngày; nói khó nghe chính là cái lồng son, nơi giam giữ cô, là nhà tù không song sắt. Mà trên đời này có ai thích ngồi tù đâu?

Nhưng cô không ngốc. Đêm nay cô nhất định phải trở về đây. Nếu hắn không chính thức đính hôn cùng người phụ nữ khác, nếu hắn không chủ động đuổi cô đi, thì cô không thể đi bất cứ đâu. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở cái nhà giam này chờ đợi sự phán xét của hắn.

Nhịn nhục nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có đêm nay. Tinh Thần nghĩ đến cú điện thoại lạnh lùng lúc trước của hắn, đoán chừng là hắn đã biết cô trốn đi vài ngày mới về nên mới phát ra tín hiệu cảnh cáo, dằn mặt cô một chút.

Vấn đề ở đây cô không nghĩ ra là vì sao hắn lại đồng ý cùng Cổ Lệ Sa kết hôn? Bởi vì tình yêu? Khả năng đó gần như bằng không! Cái tên đàn ông phúc hắc, lãnh tình, trong đầu chỉ toàn toan tính quyền mưu, thao túng quyền lực như hắn thì làm sao có thể để tâm đến cái loại trò chơi “phong hoa tuyết nguyệt” phù phiếm này?

Hay là vì lợi ích? Hắn ở Cổ Thị hiện tại có thể nói là “dưới một người, trên vạn người”, nắm hết quyền hành sinh sát. Chức vụ tuy chỉ là “Trợ lý tổng giám đốc”, nhưng trên thực tế ngay cả Phó tổng giám đốc Cổ Thế Xương đều phải nhìn sắc mặt của hắn mà làm việc. Tình cảnh quyền lực nghiêng trời này còn cần đến quan hệ hôn nhân để củng cố sao?

Tinh Thần lắc đầu cười nhạt, xua đi những ý nghĩ miên man. Trên tay cô xách gói bánh trôi nước nóng hổi vừa mua từ tiệm “Đồ ngọt Nam Ký”, chậm rãi đi bộ về nhà. Bất kể như thế nào, cô hẳn phải cao hứng mới đúng. Hắn sẽ đính hôn, sẽ có vợ, có lẽ sẽ động lòng từ bi mà buông tha cho con búp bê cũ kỹ là cô đi?

Lấy chìa khóa mở cửa, bên trong nhà tối om và yên tĩnh. Chị giúp việc theo giờ chắc đã sớm trở về nhà. Cô đứng lại ở sân vườn xinh đẹp được dọn sạch sẽ, hít một hơi thật sâu mùi hoa dạ lan hương thoang thoảng trong gió đêm.

Cô ngẩng đầu, trong lúc vô ý nhìn lên lầu hai. Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ thư phòng làm tim cô thắt lại.

Không thể nào! Chẳng lẽ là… hắn?

Tinh Thần sải bước dài, vội vội vàng vàng chạy vào nhà, thay dép lê rồi xách gói bánh trôi chạy lên lầu. Vừa bước vào cửa thư phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng váng. Thật sự là khó tin! Cái người đàn ông vừa mới bàn chuyện đính hôn cùng người phụ nữ khác, đáng lẽ giờ này phải đang ở bên vị hôn thê, lại đang ngồi lù lù ở bàn làm việc của cô!

Hắn hẳn đã trở về được một lúc, đã tắm rửa qua. Mái tóc đen nhánh còn hơi ẩm ướt rũ xuống trán, làm giảm bớt vài phần sắc sảo thường ngày. Hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm rộng rãi, để lộ xương quai xanh quyến rũ. Hắn đang hết sức chăm chú nhìn vào màn hình laptop, theo dõi biểu đồ giá cổ phiếu xanh đỏ nhảy múa, bên cạnh còn vài chồng văn kiện tài liệu dày cộp.

Thường ngày, Phó trợ lý xuất hiện ở bất kỳ nơi nào đều là y phục chỉnh tề, áo sơ mi thẳng thớm ngay cả một nếp gấp cũng không thấy, caravat thắt chặt, cúc cài đến tận cổ. Phỏng chừng ít có ai thấy được bộ dáng hưu nhàn, phóng khoáng và có phần gợi tình như thế này của hắn. Nếu bị những cô gái ngưỡng mộ hắn nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ rớt nước miếng, vô cùng hâm mộ vận sự may mắn của cô khi được sống chung với cực phẩm nhân gian.

“Còn biết đường trở về cơ à?”

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẳm như hồ nước mùa thu liếc nhìn cô một cái, rồi liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bàn. Kim đồng hồ chỉ mười giờ đêm. Thật ra thì không tính là quá trễ, nhưng Tinh Thần biết hắn đang cố tình châm chọc việc cô dám “bỏ nhà đi bụi” mấy ngày hôm nay.

“Tôi… tôi đi mua đồ ăn…” Tinh Thần thông minh không đáp lại lời mỉa mai của hắn, giơ gói bánh trôi trong tay lên như một tấm khiên chắn, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và lo sợ.

“Buổi tối ăn chưa no sao?” Phó Hoành một lần nữa dời sự chú ý vào công việc trên màn hình, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại chứa đầy hàm ý nguy hiểm: “Hay là nghe đến tin vui tôi sắp đính hôn, em quá đau khổ, quá xúc động nên khiến cho em ăn không ngon, nuốt không trôi?”

Khổ sở? Không nuốt trôi? Làm sao có thể!

Tin tức đó làm cho cô vui mừng còn không kịp ấy chứ. Đương nhiên, hiện tại cô sẽ không dại dột mà biểu hiện sự vui sướng quá mức, không dám nhảy nhót ăn mừng trước mặt hắn. Ai biết được con sói già này sẽ dùng cách biến thái nào để hành hạ cô nếu biết cô đang mong chờ ngày hắn lấy vợ?

Tinh Thần giả bộ ngượng ngùng, cúi đầu nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, trong lòng thầm oán trách hắn tự tin thái quá.

“Hừ, không khó chịu sao?” Hắn cười khẩy, gấp máy tính lại, ném xấp báo cáo trong tay xuống bàn cái “bộp”. Hắn đứng dậy, bước về phía cô, “Thế thì phải rất vui mừng mới đúng chứ? Đã vui mừng, vì sao tôi không nghe thấy em nói một lời chúc mừng nào?”

“Tôi… tôi thật sự khó hiểu.” Cô lùi lại một bước, ấp úng.

“Không hiểu cái gì?” Hắn tiến thêm một bước, ép sát cô vào tường. Mùi sữa tắm nam tính pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt bao vây lấy khứu giác của cô.

“Anh…” Tuy rằng biết rõ là không nên hỏi, nhưng sự tò mò và một chút cảm xúc ghen tuông không tên thôi thúc cô lấy hết dũng khí, “Anh vì sao lại muốn cùng Cổ Lệ Sa đính hôn? Anh… anh yêu cô ta sao?”

“Em quan tâm sao?” Hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy tà mị, cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Em sẽ quan tâm đến tôi sao, Cổ Tinh Thần?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận