Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Phong Kiều nghẹn ngào hồi lâu, cảm thấy không yên tâm nên lên tiến gọi anh “Giám đốc Trình …” Nhưng mà cô gọi xong lại không biết nên nói gì.
Trình Chiêm quay đầu đi, đôi mắt thâm thúy quét qua gương mặt thanh tú của Phong Kiều nhìn không rõ ý tứ gì. Quả thật, anh chưa bao giờ thấy một người ngốc nghếch đến như vậy, bị phỏng mà vẫn còn đứng ngẩn người ở kia nhìn những mảnh vỡ trên đất.
Lúc này, Phong Kiều hết sức mất tự nhiên nên hơi giãy giụa. Trình Chiêm nhìn về phía cô rồi thản nhiên nói “Sao vậy?”
Giọng nói dường như được ban tặng ma lực bởi màn đêm tĩnh lặng này, thật trầm và êm tai, đủ sức làm lay động lòng người.
Phong Kiều bất giác đỏ mặt lên “Em…Tự em làm được.”
Dường như lúc này Trình Chiêm mới nhận thấy hai người đang nắm tay nhau, bàn tay của cô nhẵn nhụi và mềm mại, còn bàn tay của anh dày rộng hơi khô đang bao phủ nó. Tình cảnh này khiến trong lòng người ta nảy sinh vài phần trìu mến, vừa muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại và mảnh mai kia lại … Nhưng mà, cuối cùng chỉ là nhất thời động tâm thôi, Trình Chiêm chậm rãi buông tay ra, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt “Tôi không có ý mạo phạm.”
“Đương nhiên” Phong Kiều nhìn chằm chằm bàn tay mình vừa được anh nắm qua “Giám đốc sao có thể cố ý mạo phạm chứ ”
Cô đang nói gì vậy nè? Quả thật, Phong Kiều muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, chắc chắn cô buồn ngủ quá nên mới nói lung tung.
“Ý của em là .. Cảm ơn anh.”
Trình Chiêm nhìn Phong Kiều chẳm chằm, cô thực sự là một cô gái nhỏ nhắn, những người xung quanh cô ấy hành xử theo cách vốn dĩ mà con người nên có, nhưng cô chỉ như một tờ giấy trắng, hơi thật thà tính cách này vốn dĩ rất đáng quý. Chỉ tiếc là ở môi trường làm việc và trong cuộc sống này, người như thế nhất định là phải chịu thiệt thòi rồi.
Trình Chiêm thu lại nụ cười rồi từ tốn dặn dò “Lần sau cẩn thận một chút, không phải lần nào tôi cũng tình cờ như thế đâu.”
Phong Kiều gật đầu, dáng vẻ có chút tủi thân “Em biết rồi, phiền cho anh rồi.”
Trình Chiêm có chút bất lực, đối với cô gái này, dường như anh không nỡ nặng lời bất cứ điều gì.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ “Đợi tôi khoảng năm phút nữa, rồi tôi đưa em về.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận