Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vóc người Nghiêm Kỷ rất cao, bây giờ Mộc Trạch Tê phải kiễng chân, bị anh đâm đến mức không đứng vững: “Ưm… Chồng ơi nhẹ thôi… Chậm lại, xin anh đó. A, em không dám nữa, em nói thật, em chỉ nói vài câu với bạn học cấp ba nhiều năm không gặp thôi, thật đó! Xin anh.” Mộc Trạch Tê biết Nghiêm Kỷ rất có thể đã phát hiện nên chủ động thể hiện sự yếu đuối.
Nghiêm Kỷ nghe tiếng: “Thật sao? Vậy chồng xem thử.” Dù nói chuyện ôn hòa, nhưng anh vẫn ưỡn eo nặng nề cắm côn thịt vào sâu trong âm đạo, quy đầu to lớn hung hăng quét qua mị thịt non mềm ẩm ướt đang xoắn chặt, lập tức làm cho âm đạo phun đầy nước.
Theo sự va chạm của Nghiêm Kỷ, hai bầu ngực của Mộc Trạch Tệ bị đập vào lớp kính như muốn phun sữa ra ngoài, vừa đau vừa sướng khiến cô nhíu mày, ánh mắt mê ly.
Nghiêm Kỷ vừa xoay eo vừa làm, anh bấm vài lần lên điện thoại, lịch sử trò chuyện bị xóa bỏ đã được khôi phục. Ngón tay dài của anh cầm điện thoại lướt, môi mỏng bật ra một tiếng cười khẩy.
Lưng của Mộc Trạch Tê lập tức run rẩy, eo mềm nhũn sụp xuống. “A…”
Quả nhiên một giây sau tốc độ ra vào bắt đầu trở nên mãnh liệt và nhanh chóng, từng cú nhấp đánh thẳng vào sâu trong miệng tử cung, đâm đến mức tử cung của Mộc Trạch Tê êm ẩm sưng lên, trong bụng run rẩy co rút.
“A, chồng ơi chậm lại… nhẹ thôi… em sai rồi.” Mộc Trạch Tê nghiêng đầu nhìn Nghiêm Kỷ, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cầu xin anh.
Vẻ ngoài của Mộc Trạch Tê rất xinh đẹp và sang chảnh, đôi mắt hồ ly to tròn, vốn là ánh mắt rất quyến rũ, nhưng ánh mắt cô lại rất đơn thuần, ánh mắt trời sinh mang theo nét hơi u buồn.
“Không thành thật thì phải chịu phạt, trừng phạt chỗ nho nhỏ này trước.”
Nghiêm Kỷ kéo cà vạt xuống, cột vào cổ Mộc Trạch Tê, kéo cổ cô ngửa ra sau giống như kéo chó. Tấm lưng trắng nõn lập tức uốn cong thành một đường cong duyên dáng, mông nhấc cao lên. Nghiêm Kỷ ưỡn eo đâm sâu vào, khiến bờ mông trắng nõn nảy lên, tạo thành từng làn sóng lăn tăn.
Mộc Trạch Tê cắn răng chịu đựng, nhỏ giọng rên rỉ.
Nghiêm Kỷ cố tình không cho cô dễ chịu, sau khi đâm vào thật sâu côn thịt còn không ngừng vặn vẹo nghiền ép tử cung, Mộc Trạch Tệ từng sinh con, miệng tử cung bị đâm mấy chục lần như vậy lập tức liền mở ra, hút lấy đầu côn thịt từng chút một.
Sướng đến mức lưng của Nghiêm Kỷ run lên, càng ngày càng hung ác đâm vào tử cung non nớt kia.
“A! Không! Không chịu nổi nữa.” Mộc Trạch Tê thực sự không chịu nổi, cảm xúc bùng nổ: “Anh giết em luôn đi! Đồ ác ma Nghiêm Kỷ nhà anh! Ma quỷ, chỉ được vẻ ngoài, mặt người dạ thú!” Cô vừa mắng vừa khóc thút thít.
Côn thịt to dài nặng nề đâm mười mấy lần: “A…” Mộc Trạch Tê lập tức mềm nhũn người, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Nghiêm Kỷ cười khẩy một tiếng: “Hồi cấp ba không phải em trêu chọc tôi sao, từ nhỏ em đã bắt đầu quyến rũ tôi rồi. Bây giờ dụ dỗ được rồi lại không nhận.”
Lần này lời anh càng nói khiến Mộc Trạch Tê khóc thảm hơn: “Ưm… A.” Lại bị đâm mấy lần, làm đến cao trào. Dâm dịch chảy tí tách, Mộc Trạch Tê vừa co quắp người vừa khóc. Đều trách cô năm đó trẻ người non dạ, chỉ thấy vẻ ngoài dịu dàng phù phiếm của anh mà không biết sự hung ác dưới lớp ngụy trang của anh. Cô ngu ngốc si mê anh, không suy nghĩ kĩ mà đã tiếp cận anh, sau đó bị anh ném vào địa ngục.
Sau khi vừa mới cao trào không lâu, cả người Mộc Trạch Tê đều mềm nhũn, Nghiêm Kỷ không quan tâm, đánh vào mông nhỏ của cô: “Đứng cho vững vào.”
Bờ mông trắng nõn kia lập tức ửng đỏ. Mộc Trạch Tê khóc thút thít, vặn vẹo mông né tránh, nhưng lại bị Nghiêm Kỷ giữ chặt, nhấc mông lên, bị côn thịt hung hăng đâm vào âm đạo.
Hai tay Mộc Trạch Tê đặt trên cửa kính, ngực dán trên tấm kính bị đè đến mức biến dạng mới có thể bám vững, mái tóc dài lộn xộn rối tung, miệng nhỏ hé mở rên rỉ thở gấp, khí nóng trên tấm kính ngưng tụ thành hơi nước mông lung.
Hơi nước trên tấm kính, còn có vết cào từ ngón tay co lại do Mộc Trạch Tê không chịu nổi kích thích, mọi thứ đều mập mờ và dâm đãng.
Mộc Trạch Tê nhớ tới chuyện mình từng bị thao ở khắp nơi trong sân trường. Chuyện cô hối hận nhất cả đời này chính là nghe lời mẹ dụ dỗ bên tai, đi trêu chọc Nghiêm Kỷ. Sợ rằng cả đời này Nghiêm Kỷ đều sẽ không bỏ qua cho cô, cô cũng không trốn thoát được, nghĩ tới cuộc sống như thế, Mộc Trạch Tê nghẹn ngào khóc…
Nghiêm Kỷ không thích cô làm mình mất hứng, kéo gương mặt nhỏ của Mộc Trạch Tê qua, mắng: “Sao hả? Uất ức? Dịu dàng với em mấy tháng, bây giờ không quen nữa? Em không phải bị tôi chơi đến mức mang thai luôn con của chúng ta sao? Bây giờ tôi cưới em rồi, em gả vào nhà họ Nghiêm như mong ước của mẹ em, không vui hả?”
Mộc Trạch Tê biết mình từ trước tới nay đều là đồ chơi của Nghiêm Kỷ, anh lạnh nhạt với cô, trêu đùa cô rồi lại làm nhục cô.
Vốn tưởng rằng anh chơi xong sẽ buông tha cho mình, nhưng sau này cô lại có con. Bây giờ không biết anh đang phát điên cái quỷ gì, còn đòi kết hôn với cô.
Bà chủ nhà giàu có dễ làm không thì cô không biết, nhưng vợ Nghiêm Kỷ thì không dễ làm.

Cho dù là tính cách của Nghiêm Kỷ hay cái gọi là hào quang của nam chính cũng không có gì có thể làm khó anh.
Mộc Trạch Tê rất biết thức thời nhận sai, nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn Nghiêm Kỷ cầu xin: “Ô… Nghiêm Kỷ em sai rồi… em không dám nữa”. Âm đạo lại bị côn thịt đâm mạnh: “A!” Dịch mật phun điên cuồng. Cô lập tức đổi giọng: “Chồng…chồng yêu… em sai rồi… chồng ơi…”
Nghiêm Kỷ cúi người hôn lên sống lưng trắng mịn của cô rồi không ngừng lắc eo liên tục đâm tới, anh không dùng kỹ xảo gì mà chỉ đơn thuần liên tục rút ra cắm vào.

Bình luận

Để lại bình luận