Chương 5

: Trong mơ hiện thực đều bị cưỡng hiếp, trong bồn tắm mở hai chân ra để Tiêu Trạch tẩy rửa phần thân dưới bừa bộn (phần 1)

Lạc Minh gặp một cơn ác mộng rất dài, trong mơ, bởi vì bị uy hiếp nên anh càng không ngừng chịu thua Alpha, cũng không ngừng thừa nhận các loại yêu cầu ngang ngược vô lý của hắn.

Anh thật sự quá mệt mỏi, mở mắt nhắm mắt cũng không phân rõ rốt cuộc là cái gì, là ai mới thật sự ở trước mặt anh.

Đôi khi anh nhìn thấy người đè lên người anh là Đỗ Văn Bân —— Alpha đã cưỡng hiếp anh, đôi khi người anh nhìn thấy là Tiêu Trạch —— Cũng là người cưỡng hiếp anh, không được sự đồng ý của anh, không băn khoăn đến sự phản kháng của anh, gọi tên em trai anh, thô bạo cắn đứt tuyến thể của anh, chôn con cặc của mình vào trong cơ thể anh.

Đau quá…

Tuyến thể đau, phần thân dưới bị dị vật xâm nhập càng đau hơn, giống như muốn nứt ra, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi máu tanh trong lúc ngủ mơ hồ.

Trong cơn mơ màng, bạo lực cuối cùng cũng kết thúc.

Lạc Minh mê man ngủ thiếp đi, trong mộng không hề xuất hiện người đã cưỡng hiếp anh, nhưng lại xuất hiện một cái lồng lớn như vòng xoáy, anh rơi xuống hết lần này đến lần khác, rơi một lần vẫn còn một lần, choáng váng muốn chết.

Đầu ngón tay lạnh như băng bỗng nhiên bị thứ gì đó ấm áp đụng vào, Lạc Minh rốt cuộc cũng miễn cưỡng khôi phục một chút ý thức, anh mở mắt ra, mông lung nhìn thấy một cái bóng.

Đợi đến khi tầm mắt tỉnh táo, anh thấy rõ cái bóng kia là ai.

Tiêu Trạch đang hoảng hốt đứng bên giường mặc quần, áo đã sớm mặc xong.

Hắn vừa quay đầu nhìn thấy anh mở mắt, sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngã ngửa ra sau, lắp bắp: “Anh… Anh Lạc Minh, anh tỉnh rồi?”

Đầu Lạc Minh đau muốn nứt, càng không ngừng xoa bóp huyệt Thái Dương muốn giảm bớt nhưng làm thế nào cũng không có tác dụng, sau đó anh mới nhớ ra một việc rõ ràng, không phải tối hôm qua anh thiếp đi, mà là bị tiểu súc sinh này đụ ngất.

Anh cố gắng ngồi dậy, mới thoáng nhúc nhích thân thể, cái lỗ thịt sưng đỏ kia đã bắt đầu không ngừng chảy dịch nhớt, có của anh, có của Tiêu Trạch.

Ha… Lạc Minh bất đắc dĩ đỡ trán, tiểu súc sinh này sảng khoái đủ rồi, trực tiếp mặc kệ anh, khó trách một đêm đều gặp phải ác mộng.

Anh giận không kềm được muốn đứng dậy đánh chết Tiêu Trạch, nhưng một chút sức lực cũng không nhấc lên được, ngay cả bò cũng không bò nổi.

Quên đi, anh nghĩ.

“Giờ này hẳn là mọi người vẫn chưa thức dậy.” Lạc Minh không còn hy vọng nói.

“Ừm.” Tiêu Trạch giống như một bạn nhỏ phạm sai lầm, chắp hai tay sau lưng đứng thẳng ở đó không hề động đậy nghe dạy dỗ.

________________

Bình luận

Để lại bình luận