Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, tiếng chuông điện thoại đã réo rắt đánh thức Văn Sâm. Là Cao Uy, thằng bạn cùng lớp đại học gọi đến.
“Alo? Người anh em, cứu mạng! Hôm nay có tiết Kinh tế học phương Tây, điểm danh gắt lắm, giúp tôi đi học hộ một tiết với, xin cậu đấy, ngàn vạn lần cảm kích!”
Văn Sâm dụi mắt, giọng ngái ngủ đầy bực dọc: “Lăn đi chỗ khác, ông đây không rảnh. Đang bận việc lớn.”
“Đi mà, năn nỉ đấy, chỉ một tiết thôi, một tiết là được… Sau này tôi bao cậu ăn cả tuần!”
Văn Sâm định từ chối thẳng thừng. Mới sáng sớm, cậu đã dậy tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, chải chuốt, xịt nước hoa, ăn mặc gọn gàng như một nam thần bước ra từ tạp chí, chỉ với mục đích duy nhất là xuống sân bóng rổ, giả vờ tình cờ gặp gỡ Ngôn Hi. Cậu không có thời gian để đi học hộ cái môn kinh tế nhàm chán đó.
Nhưng Cao Uy cứ năn nỉ ỉ ôi mãi, Văn Sâm tặc lưỡi, nghĩ bụng đi điểm danh xong rồi chuồn cũng được, tiện thể giết thời gian chờ Ngôn Hi dậy.
“Được rồi, im miệng đi, tao đi là được chứ gì. Nhớ đấy, một tuần cơm.”
Văn Sâm lững thững đến giảng đường, tìm một chỗ khuất ở góc cuối lớp, định bụng điểm danh xong sẽ trốn đi ngay.
Chuông vào học reo lên. Cửa lớp mở ra. Một dáng người nhỏ nhắn, ôm tập tài liệu dày bước vào.
Văn Sâm đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng giày cao gót gõ đều đều trên bục giảng, lơ đãng ngước mắt lên nhìn.
Giây tiếp theo, cậu chết sững. Chiếc điện thoại suýt rơi khỏi tay.
Trên bục giảng, dưới ánh đèn neon sáng trắng, là Ngôn Hi.
Cô mặc một bộ âu phục công sở màu đen, cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người mảnh mai nhưng quyến rũ. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng sau gáy, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thanh tú. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, toát lên vẻ tri thức, nghiêm túc nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp kinh diễm động lòng người.
Ngôn Hi đặt tài liệu xuống bàn, ngước mắt nhìn xuống lớp học đông đúc. Ánh mắt cô quét qua một lượt, và rồi, dừng lại ở góc cuối lớp.
Cô khựng lại. Đôi mắt mở to ngỡ ngàng.
Sao… lại là cậu ấy?
Chàng trai hàng xóm, người em trai của Văn Nguyệt. Cậu ta ngồi đó, nổi bật giữa đám sinh viên với vẻ đẹp trai ngời ngời và khí chất bất cần.
Vậy mà… cậu ấy lại là sinh viên của cô?
Bốn mắt nhìn nhau. Thời gian như ngừng trôi.
Đột nhiên, Văn Sâm đứng phắt dậy.
“Bốp!”
Cậu đập mạnh tay xuống bàn, khiến cả lớp giật mình quay lại nhìn. Với sải chân dài, thân hình mạnh mẽ, cậu lách qua những hàng ghế, lao thẳng lên phía trước. Cậu túm lấy cổ áo một nam sinh nhỏ con đang ngồi ở bàn đầu tiên, ngay đối diện bục giảng.
“Người anh em, đổi chỗ nhé.” Giọng cậu trầm thấp, mang theo sự đe dọa không lời.
Nam sinh kia nhìn thấy “hung thần” Văn Sâm thì sợ xanh mặt, vội vàng thu dọn sách vở nhường chỗ: “Được, được, cậu ngồi đi.”
Văn Sâm thản nhiên ngồi xuống ghế đầu, ngay dưới tầm mắt của Ngôn Hi. Thân hình cao lớn của cậu ngồi đó như một ngọn núi, chắn hết mọi tầm nhìn, và cũng trở thành tâm điểm chú ý duy nhất của cô.
Thế nhưng, chẳng ai dám có ý kiến với hành động ngang ngược này của cậu. Ở cái trường này, Văn thiếu muốn làm gì thì làm.
Người duy nhất cảm thấy kinh ngạc và hoảng hốt tột độ chính là Ngôn Hi. Tay cô run lên bần bật, đứng trên bục giảng mà cảm thấy chân mình mềm nhũn. Cô cố gắng trấn tĩnh, buông sách vở xuống, hít một hơi thật sâu.
Tại sao cậu ta lại đổi chỗ lên ngồi ngay trước mặt cô thế này?
“Các em… hãy mở sách ra đến trang 46…” Giọng cô vang lên, cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng vẫn có chút run rẩy không thể che giấu.
Văn Sâm ngồi dưới, chống cằm, ánh mắt dán chặt vào cô không rời một giây. Cậu không ngờ cô không chỉ là giảng viên đại học A, mà còn dạy môn Kinh tế học phương Tây – một môn học khô khan, logic phức tạp như vậy. Thảo nào chị Văn Nguyệt nói cậu không hợp với cô. Một người phụ nữ tri thức, trưởng thành, còn cậu chỉ là một thằng nhóc sinh viên.
Nhưng nhìn vẻ ngoài của cô, trông cô còn trẻ hơn cả cậu. Làn da trắng mịn, đôi môi hồng nhuận, dáng vẻ e lệ, đâu có giống một bà cô già. Cùng lắm là lớn hơn cậu ba, bốn tuổi.
Ngôn Hi cố gắng lờ đi ánh mắt nóng rực đang thiêu đốt mình, cô quay người bắt đầu viết chữ lên bảng đen.
Tư thế viết bảng khiến cô phải vươn người lên. Bộ trang phục màu đen ôm sát lấy cơ thể, phác họa hoàn mỹ đường cong của chiếc eo thon nhỏ nhắn, và đặc biệt là… bộ ngực cao ngất, đầy đặn đang căng lên sau lớp áo sơ mi trắng bên trong. Vòng ba tròn trịa cũng hiện lên rõ mồn một.
Ánh mắt Văn Sâm tối sầm lại. Cậu nuốt nước bọt ừng ực. Cậu biết phong cảnh ấy mê người đến mức nào.
Nam sinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, đôi mắt sâu thẳm như vực không đáy, chứa đầy dục vọng chiếm hữu. Yết hầu cậu lăn lộn liên tục. Phía dưới bàn học, “người anh em” của cậu lại bắt đầu rục rịch, phản chủ mà cương cứng lên, đội cả lớp quần jean dày.
Cậu bạn ngồi cùng bàn thấy ánh mắt Văn Sâm như muốn ăn tươi nuốt sống cô giáo thì huých tay, cười trêu ghẹo: “Thôi bỏ đi người anh em, đừng mơ tưởng. Ngày đầu tiên cô Ngôn tới lớp, cả đám con trai cũng giống cậu bây giờ, thèm nhỏ dãi, nhưng hoàn toàn không làm ăn gì được đâu!”
“Tại sao?” Văn Sâm hỏi mà không quay đầu lại.
“Tính tình cô ấy thật sự rất kỳ quái, dạy xong là lập tức chạy lấy người như ma đuổi, không cho ai phương thức liên lạc, không kết bạn Wechat, cũng sẽ không nói chuyện riêng với bất kỳ ai. Lạnh lùng như băng ấy.”
“Thật không?” Văn Sâm nhếch mép cười khẩy, một nụ cười đầy tà khí và thách thức.
Cô ấy lạnh lùng? Cậu không tin. Cậu muốn chính mình kiểm chứng, muốn làm tan chảy tảng băng đó.
Ngôn Hi đang viết bảng, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực từ phía sau lưng bắn tới, dính chặt lấy người mình. Nó giống như ánh mắt của một con dã thú đang rình rập con mồi ngon, chờ đợi thời cơ để lao tới cắn xé. Cảm giác ấy khiến cô rùng mình, gai ốc nổi lên khắp người.
Cô run tay một chút, viên phấn gãy đôi. Cô vội vàng quay lại, cúi đầu nhìn vào sách giáo khoa để trốn tránh: “Các em xem đoạn thứ nhất trước, sau đó cô sẽ giảng tiếp.”
Giọng nói của cô vang lên qua micro, ngọt ngào, dịu dàng, mềm mại như một cơn gió xuân ấm áp thổi qua mặt hồ, mát lạnh và êm ái, khiến lòng người nghe như bị một chiếc lông vũ cọ vào, ngứa ngáy, xao xuyến.
Văn Sâm ngồi trong lớp, nghe giọng nói ấy, càng không thể nào tập trung nổi. Trong đầu cậu lại hiện lên giấc mơ đêm qua. Trong mơ, cô trần trụi, ngồi trên người cậu, đôi môi đỏ mọng hé mở, thở dốc, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, không ngừng rên rỉ xin tha dưới thân cậu…
Giữa hai lông mày cậu nhíu chặt lại, Văn Sâm có chút đứng ngồi không yên, thay đổi tư thế ngồi liên tục để che giấu sự biến đổi xấu hổ của cơ thể.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận