Chương 5

Đi đến bãi đỗ xe, tìm được xe điện của anh trai, Tần Niệm liền đứng ở một bên đợi.

Trường học có không ít học sinh học ngoại trú, lục tục có mấy bạn học tới lấy xe đi, Tần Niệm tìm một chỗ không gây cản trở rồi an tĩnh mà đứng đó.

Thật ra Tần Niệm có thể tự ngồi xe bus để về nhà, nhưng Tần Huyên đã bảo cô phải đợi hắn, cho nên cô cũng cô dám tự ý về một mình.

Cũng không biết trận thi đấu của anh trai bao lâu mới kết thúc, Tần Niệm dứt khoát lấy sách tiếng Anh ra học từ vựng.

Về mặt học tập, thật ra Tần Niệm học rất nghiêm túc và chăm chỉ, thái độ học tập cũng rất tốt, nhưng chính là cứ học mãi mà chữ vẫn không vô đầu. Thật cũng là hết cách, nhiều khi không biết có phải đầu cô thiếu chất xám không nữa a.

Tần Niệm học từ vựng một lát, chân đứng có hơi tê cứng, dứt khoát ngồi lên xe điện của anh trai, tìm được dáng ngồi thoải mái rồi mới tiếp tục đọc sách.

Không biết qua bao lâu, một đám nam sinh có thân hình cao lớn hi hi ha ha mà đi tới bãi đỗ xe. Sau khi nhìn thấy Tần Niệm, một nam sinh trong đó cười tủm tỉm nói:

“Ồ, đây không phải là em gái của học bá trường chúng ta sao? Sao lại đứng ở chỗ này một mình?”

Lông mày Tần Niệm hơi cau lại, cô không quen biết những người này, cho nên không muốn để ý tới.

Một nam sinh khác thấy Tần Niệm không mở miệng, cũng cười nói: “Em gái, em đang đợi anh trai sao? Đừng đợi, để các anh trai đưa em trở về cho.”

Nam sinh này còn muốn tiếp tục nói thêm gì đó, đột nhiên có một cái cặp sách màu đen từ phía sau bay tới, vừa lúc đập trúng sau lưng anh ta, cú va đập mạnh làm cho anh ta lảo đảo về phía trước một bước,

“Mẹ kiếp, là đứa nào ném cặp vào tao”

Tình huống xảy ra đột ngột, dọa tất cả nhảy dựng, Tần Niệm cũng trừng lớn hai mắt nhìn về phía sau nam sinh.

“Lưu Tây, lần sau mà mày còn dám trêu chọc em gái tao, thì không chỉ đơn giản là ăn cái đập như vậy thôi đâu.” Tần Huyên cả người lệ khí mà đi đến trước mặt mọi người, đem Tần Niệm ngăn cách khỏi bọn họ.

Nam sinh Lưu Tây kia, bộ dáng rõ ràng là đang tức muốn hộc máu, nhưng ở trước mặt Tần Huyên, lại là thái độ giận mà không dám nói gì, nói: “Tao chỉ là đùa một chút, học bá đại nhân hà tất gì mà phải tức giận như vậy.”

Tần Huyên đều mặc kệ bọn họ, xoay người móc ra chìa khóa xe, chân dài sải bước ngồi lên xe điện, nhìn Tần Niệm đang ngồi ngốc lăng ở phía sau mà nói:

“Ngồi cho chắc.”

“Vâng.”

Tần Niệm theo bản năng mà duỗi tay ôm lấy eo của hắn, giây tiếp theo, Tần Huyên liền lái xe rời đi.

Trời đã chạng vạng, những cơn gió mang theo hơi nóng thổi tới, bí mật mang theo một chút mùi mồ hôi làm Tần Niệm không tự chủ được mà nhíu mày, lúc này mới nhớ tới Tần Huyên mới vừa đánh bóng rổ xong, trên người đều hôi muốn chết a!

Bình luận

Để lại bình luận