Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chu Song Sinh sợ hãi ngồi thẳng người: “Cô đừng làm vậy! Tên cẩu tặc(*) kia gặp hai lần đã nhớ mặt cô, không ai thích hợp với nhiệm này hơn cô đâu. Chúng ta vất vả chín tháng, bây giờ hy vọng của chúng ta đều ký thác lên người cô!”

“Yên tâm đi, tôi đã nhận nhiệm vụ thì sẽ không tự dưng bỏ dở giữa chừng.”

Điền Yên cười, mày cong cong, giữa lông mày tản ra sự sảng khoái, gương mặt tràn ngập tinh thần thanh xuân phấn chấn.

Trời sinh mang đến cảm giác hồn nhiên, đối mặt với sự giảo hoạt, quỷ kế đa đoan của Bàng Kinh Phú, cô dùng khuôn mặt này là tốt nhất.

Cho nên bọn họ tận sức bồi dưỡng Điền Yên, chính là vì để giải quyết tên cẩu tặc ác độc này.

(*): tiếng nhục mạ người khác bất trung bất nghĩa

Buổi tối Điền Yên lại đến bán bar làm việc, chưa thấy được Bàng Kinh Phú, nhưng cô lại bán được chai rượu giá hai vạn, ngoại trừ Bàng Kinh Phú cũng có khách hàng bình thường.

Nhưng ba ngày kế tiếp, cô cũng không nhìn thấy anh.

Mắt thấy manh mối tới tay lại gián đoạn, Chu Song Sinh nói cô không cần gấp, lúc cẩu tặc đến đều không một tiếng động.

Chủ nhật, cửa hàng tiện lợi cho Điền Yên nghỉ. Để duy trì hình tượng khốn khổ nên cô còn phải chạy đến tiệm cơm khác làm việc.

Ngày nghỉ quán ăn người nhiều không hết việc, còn chưa tới giữa trưa cơm đồ ăn đã bắt đầu được lục đục dọn lên. Khách đến đều là khách quý và tổ chức tiệc cưới.

Điền Yên mặc tạp dề màu đỏ của nhà hàng Trung Quốc, mái tóc dài được buộc gọn gàng bằng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ. Hai tay cô bưng mâm đi vào phòng riêng.

Cô cẩn thận đặt mâm lên bàn pha lê xoay tròn thì nghe được một câu trêu chọc không có ý tốt truyền đến trên đỉnh đầu.

“Nhà hàng này lại có người phục vụ rượu nữa à.”

Đáy đĩa rơi xuống bàn kính phát ra âm thanh giòn tan.

Người đàn ông ngồi đối diện Bàng Kinh Phú cười ha ha nói: “Anh Phú muốn tìm người thì cứ nói thẳng! Anh xem xem ở đây có người nào vừa mắt, cứ sắp xếp ngồi bên cạnh anh, rót rượu bưng trà cho anh.”

Điền Yên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy người đàn ông mặc tây trang giày da ngồi ở ghế chủ vị đối diện cô, văn nhã bại hoại.

Anh lấy điếu thuốc đang cháy dở trong miệng ra, đập mạnh vào gạt tàn trên bàn. Anh nghiêng người về phía trước, áo vest trói chặt cơ bắp trên cánh tay, dưới cánh tay tạo thành những nếp gấp bắt mắt.

“Không được, tôi sợ nhiễm vị nghèo kiết hủ lậu.”

Ở đây có năm người đàn ông đang ngồi, giả vờ cười to trước lời nói của anh.

“Nghe anh Phú nói lời này, mấy anh em chúng ta còn không phải đều là một đám đến từ nông thôn sao.”

Bàng Kinh Phú cũng cười, vẻ trào phúng bắt mắt, khiến người nhìn thấy đều đau: “Tôi không phải.”

Âm thanh lạnh nhạt trực tiếp khiến không khí trầm mặc.

Anh dựa vào lưng ghế, mười ngón giao nhau đặt ở trước bụng, thong dong như đã ở địa vị cao lâu ngày nói: “Tôi sinh ra đã là người giàu.”

Điền Yên lặng yên không tiếng động rời khỏi nơi có bầu không khí quỷ dị này.

Mười phút sau, chờ cô lại lần nữa bưng đồ ăn vào, trong phòng riêng đã khôi phục bầu không khí sinh động. Một đám xếp hàng đứng lên kính rượu Bàng Kinh Phú, thoạt nhìn như muốn dựa vào vị đại Phật này.

Anh có vẻ đã quá say, nâng chén rượu to bằng lòng bàn tay ra hiệu sau đó ngẩng đầu uống cạn, khi đặt xuống lần nữa, anh vịn vào mép bàn, xoa xoa giữa mày.

“Anh Phú, anh Phú, anh xem vừa rồi tôi nói điều không phải, lại kính anh một ly, anh đại nhân không chấp tiểu nhân. Uống xong ly rượu này, hợp đồng hôm nay chúng tôi sẽ dựa trên giá của anh!”

Bàng Kinh Phú cau mày, giọng điệu không kiên nhẫn: “Nghỉ một lát. Gần đây bị bệnh nên uống thuốc, uống mấy ly là đau đầu.”

Anh cầm lấy đôi đũa, kẹp lấy một viên hạch đào đưa vào miệng.

“Ai da, tôi quên mất việc này. Phục vụ! Lại đây đưa anh Phú một ly nước nóng!”

Điền Yên xoay người cầm lấy ấm nước trên bàn. Bàng Kinh Phú nhai hạch đào rồi nhổ xuống mặt đất bên cạnh.

“Vị gì đây, trong đồ ăn của các người có sâu!” Anh lấy khăn giấy lau miệng với vẻ mặt chán ghét. Người đàn ông bên cạnh vừa nghe lời này cũng ngừng động tác.

“Đồ ăn sao lại có sâu, gọi ông chủ của các người đến đây! Sao có thể phục vụ loại rác rưởi này cho chúng tôi!”

“Thật xin lỗi, tôi lập tức cho người đổi món khác.”

Điền Yên buông ấm nước đi đến bên cạnh Bàng Kinh Phú để dọn bàn hạch đào và tôm bóc vỏ. Một bàn tay to đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô.

Bình luận

Để lại bình luận