Chương 50

“Nếu tôi đáp ứng tư lệnh sẽ không nuốt lời chứ?” Đôi tay đang nắm chặt quần áo của Tiểu Cửu bỗng dưng buông ra, như đã dốc quyết tâm.
“Không biết được.”
Tiểu Cửu cắn răng, “Tôi đồng ý với ông, mong tư lệnh cũng có thể tuân thủ cam kết.”
“Đương nhiên.”
Sau khi dứt lời bầu không khí trở nên yên tĩnh một cách chết chóc. Tiểu Cửu nắn nắn tay, chầm chậm bước đến trước mặt người đàn ông, đôi tay mềm trắng thon dài run rẩy cởi ra hai khuy cổ áo của cô, cần cổ thon dài và xương quai xanh như ẩn như hiện hé lộ ra trước mặt người đàn ông. Đang khi tiếp tục lần xuống thì Quý Thần nắm chặt lấy cổ tay cô, mở miệng cất giọng nói đã có chút khàn khàn, “Vào trong phòng nghỉ, tôi còn có sự vụ phải xử lý.” Nói xong buông tay cô ra, xoay người đi đến bên cạnh bàn.
Tiểu Cửu ngây ngẩn đứng đó, rồi gò má ửng lên, nhanh chân đi vào phòng nghỉ.
Thời gian chờ đợi là mệt mỏi nhất, Tiểu Cửu có hơi hối hận nhưng đã không còn đường lui. Cô đang suy nghĩ miên man cửa phòng ngủ lại đột ngột được mở ra.
Quý Thần nhìn cô gái đang xuất thần ngồi ở mép giường, trong lòng thầm giật mình nhưng lại thờ ơ cất lời, “Bây giờ cô còn cơ hội để đổi ý đó.” Tiểu Cửu nắm chặt tay, đứng lên đi đến trước mặt hắn, mím môi cởi áσ khoác quân trang của hắn ra. Quý Thần rũ mắt nhìn cô gái nhỏ xinh xắn, sau khi cô cởi áσ khoác của hắn ra thì bế xốc cô đè xuống giường. Tiểu Cửu kinh ngạc thốt lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Thân thể chống trên phía trên người cô, Quý Thần cầm tay cô đặt xuống nơi dưới thắt lưng, âm thanh khàn khàn trầm thấp truyền ra, “Tiếp tục đi.”
Tiểu Cửu xấu hổ đỏ bừng mặt, tay loạn xạ sờ mó. Quần không cởi ra, đúng là càng sờ Quý Thần càng cứng. Hắn nhìn cô nhẹ cười lên tiếng, “Diệp tiểu thư thế này là không chờ nổi nữa à?” Dứt lời một tay cởi dần từng khuy áo từ cổ áo cô ra, thân thể trắng mịn cứ như thế dần hiện ra trước mắt hắn, người đàn ông không khỏi thở nặng hơn.
Rốt cuộc hai người cũng đã cởi hết quần áo. Bàn tay Quý Thần lướt qua da thịt mềm mại của cô, quanh năm cầm súng khiến trên tay có lớp chai dày, kíƈh thíƈh khiến cô run rẩy.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ vàng mờ ở đầu giường, Quý Thần có thể thấy bờ mi dài thật dài của cô không ngừng rung động trong bầu không. Trong lòng hắn cũng rung động, dừng lại động tác muốn trực tiếp tiến vào, vươn tay thăm dò lấy lòng Tiểu Cửu.
Từng tiếng rên ɾỉ vụn vỡ từ trong miệng cô tràn ra, cô nắm chặt ga trải giường dưới thân, nhắm mắt không muốn đối mặt với cảm giác xấu hổ này. Người đàn ông đang ở trong thân thể cô lại động tay, “Mở mắt ra.”
Một đôi mắt long lanh hoảng hốt mở ra, mang một tia mê man và kiều mị. Quý Thần bị đôi mắt này nhìn chăm chú đến không chịu được, cuối cùng vẫn mất khống chế, rút tay ra dùng vật nóng của mình thay thế, từng tấc chôn sâu vào bên trong đầy ấm áp căng mịn của Tiểu Cửu.
Quý Thần cúi đầu nhìn Tiểu Cửu hiện tại, ánh mắt cô gái này mê ly mơ màng, khóe miệng khẽ nhếch lên rên ɾỉ thở dốc như một con cá mắc cạn. Hắn duỗi tay xoa nắn đôi gò mềm mại no đủ, nụ hồng mai béo mập kia dưới sự phủ lộng của hắn mà đứng thẳng nở rộ. Cuối cùng Tiểu Cửu không chịu nổi sự đùa bỡn này nữa mà khóc nấc lên cầu xin tha thứ, “Đừng mà…”
Nhưng người đàn ông chỉ hừ lạnh một tiếng, càng mở rộng hai chân cô ra, đè ép tiến sâu vào bên trong cơ thể cô hơn nữa. Cảm giác no trướng xen lẫn chút đau đớn đánh ập lên Tiểu Cửu, trong nháy mắt lệ nóng doanh tròng, “Xin anh… nhẹ… nhẹ một chút…”
Thân thể Quý Thần càng khô nóng hơn. Cơ thể cô dưới sự trêu đùa của hắn hiện đầy ửng hồng, hai bầu vú mềm mại rung động dưới sự đụng chạm của hắn, vòng eo thon yêu kiều một tay có thể ôm hết, đôi chân thẳng tắp thon dài kẹp chặt hông hắn, thế này làm sao kêu hắn nhẹ một chút đây? Yết hầu người đàn ông chuyển động, nâng cao đôi chân cô lên bắt đầu mạnh mẽ va chạm.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Cửu ngân giọng rên lớn, cả người cô co rút một cái, đã đếm không nổi đây là lần cao trào thứ mấy rồi. Tựa như thể lực của người đàn ông là vô tận, bấu lấy eo cô cày cấy không biết mệt.
Rốt cuộc đến lúc Tiểu Cửu sắp ngất đi, sống lưng hắn tê rần, hung hăng đỉnh về phía trước, hơi thở trầm đục phóng thích chính mình, trong nháy mắt tinh diƈh nồng đặc rót đầy hoa huyệt của cô. Trước mắt Tiểu Cửu trống rỗng, hé miệng thở dốc như được sống sót sau hiểm họa, bị kíƈh thíƈh đến nước mắt sinh lý chảy ra làm ướt đôi mắt tiệp của cô.
Phóng thích xong người đàn ông khoan khoái cả người, hắn nhẹ hôn chóp mũi Tiểu Cửu, rồi sau đó từ trên người cô nằm xuống, ôm Tiểu Cửu vào trong ngực, “Ngủ đi.”
Nhưng Tiểu Cửu lại hoảng hốt vùng vẫy, “Anh… anh đi ra ngoài…”
Người đàn ông nguy hiểm híp mắt lại, nắm eo cô đụng dưới thân một cái, nhẹ nhàng uy hiếp bên tai cô, “Còn có sức phản kháng phải không?”
Tiểu Cửu bị dọa không dám lộn xộn nữa, cứ giữ nguyên tư thế này thút thít dần chìm vào giấc ngủ.
564

Bình luận

Để lại bình luận