Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Vâng ạ. “

Bùi Gia Mạt nói xong, xoay người đi về phía hành lang tối tăm đi mấy bước, sau đó đột nhiên dừng lại, quay người.

“Cô ơi, cô nói video được đăng vào buổi chiều ạ?”

“Ừm, có chuyện gì không?”

“Không có gì ạ.”

Tiếng ong ong trong đầu cô vẫn chưa dừng lại kể từ khi cô rời khỏi trường.

Bây giờ đã tròn một tiếng rưỡi trôi qua kể từ giờ cuộc hẹn với Cố Quyết để gặp và trả lại áo khoác.

Không có tin nhắn hay cuộc gọi thúc giục yêu cầu.

Cảm giác suy sụp và mất kiểm soát nhanh chóng bao trùm cô trong bóng tối.

Cố Quyết chắc hẳn đã xem video đó rồi. Nếu không thì anh ấy đã không gọi điện cho cô trong giờ học.

Dây thần kinh trong đầu đột nhiên bắt đầu nhói lên.

Cô không biết có bao nhiêu người đã xem video kể từ khi nó được đăng.

Nhưng chẳng quan trọng nữa.

Có lẽ không cần đến ngày mai, mọi người trong trường đều biết chuyện này rồi.

Tất cả những điều họ đã cố gắng hết sức để che giấu tất cả sẽ được đưa ra ánh sáng chỉ sau một đêm.

Nghĩ đến đây, Bùi Gia Mạt không khỏi giễu cợt.

Sao cô dám nghĩ đến chuyện may mắn nhảm nhí thế nhỉ.

Chẳng có gì biến mất cả.

Trên đời này có ai thích một người khác biệt với vẻ bề ngoài của mình chứ?

Khi cái tên Quý Tư Nguyệt được nhắc đến từ miệng Chương Kiêu Nhiên, cô đã biết rằng mọi điều tồi tệ sẽ ập đến với mình.

Vẫn luôn như thế này đúng không?

Cuộc sống của cô thật tồi tệ kể từ ngày đầu tiên cô gặp Quý Tư Nguyệt.

Chiếc taxi dừng bên đường, khi cô đi vào con hẻm tối, phía trước có mấy chiếc xe đạp đậu trái phép chặn đường, cô không nhìn thấy liền lao thẳng vào đó, mu bàn tay cô bị thân xe cào xước với vết thương đẫm máu

Cô không cảm thấy đau, nhưng trong lòng tràn ngập lo lắng và tức giận không có nơi nào để trút bỏ.

Cuối cùng cô cũng thấy câu kia nói rất đúng, khi con người khi gặp xui xẻo, những điều tồi tệ sẽ liên tiếp nối đuôi nhau.

Trong bóng tối im lặng, điện thoại đột nhiên rung lên.

Một số điện thoại quốc tế nặc danh gửi tin nhắn: “Em gái à, em có thích món quà sinh nhật chị tặng trước không?”

Sự phẫn nộ và trầm cảm hưng cảm trong lòng cô đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát.

Khốn khiếp.

Cô mạnh tay ném chiếc điện thoại đi.

Sau khi đập vào bức tường gạch đổ nát, máy lăn dọc theo con đường rải sỏi phủ đầy rêu.

Trong ánh đường lờ mờ.

Bùi Gia Mạt nhìn thấy một bóng người ở lối vào của con hẻm.

Do dự một lúc, người đàn ông cúi xuống nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên.

Ánh sáng lờ mờ khuếch tán qua màn hình vỡ chiếu sáng khuôn mặt anh.

Cố Quyết đứng trong bóng tối, đi về phía cô.

Bùi Gia Mạt quay người trốn vào một góc tối.

Cô không muốn Cố Quyết nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát tức giận của mình lúc này.

Gió lạnh thổi qua, tiếng bước chân trong hẻm chậm rãi đến gần, đồng thời, bóng đen cao lớn bao phủ lấy cơ thể cô từng chút một.

Như thể đang ôm cô, giấu trong vòng tay anh.

Nhưng cô không nhìn lại, vẫn quay lưng về phía anh.

Tâm trạng suy sụp trước đó vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, “Em tưởng anh đi rồi bởi vì tối nay anh có buổi tập luyện. Em xin lỗi…Em không cố ý để anh đợi lâu như vậy. Anh hẳn đã biết là em đã đến trường đi học rồi……. Thực sự… Em thực sự xin lỗi.”

Giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa trong đó một cảm giác run rẩy nhẹ.

Bao gồm cả cơ thể.

Cố Quyết chưa bao giờ thấy một Bùi Gia Mạt như vậy.

Khi bị bóng tối che phủ, cảm xúc cố gắng nhẫn nhịn của cô giống như chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng bị vỡ vụn .

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giữ nguyên ở đó như muốn an ủi cô.

“Anh biết, không sao đâu, Bùi Gia Mạt.” Cố Quyết nhẹ nhàng nói, tay trái hơi dùng sức, xoay cô đối mặt với anh, giơ tay lên: “Nhìn xem, anh mang bé mèo đến cho em nè.”

Bùi Gia Mạt cúi đầu xuống, con mèo béo mà anh đang ôm trong tay lặng lẽ nhìn cô vô cùng ngoan ngoãn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận