Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tiểu Mễ lật giở cuốn sổ tay, xem lại lịch trình làm việc sắp tới của cô. Quả nhiên là ngoài thời gian dành cho việc đóng phim ra, Lục Hiểu Dư cô hầu như rảnh rỗi toàn bộ thời gian còn lại.

“Chị Hiểu Dư này, cảnh hôn vừa rồi của chị thật sự rất đặc sắc đấy ạ. Giang ảnh đế nhập tâm đến nỗi như muốn nhai nuốt luôn cả đôi môi của chị vậy.” Cô bé nói, giọng điệu không mặn không nhạt: “Thế nào thì cảnh này cũng sẽ leo lên top tìm kiếm cho mà xem.”

“Cứ coi như là đang tạo nhiệt độ cho bộ phim đi. Thời gian qua chị nghe chửi cũng đã quen rồi.” Cô cong môi cười nhạt thếch. Kể từ ngày công bố dàn diễn viên chính thức cho đến nay, không có một ngày nào là cô không nhìn thấy những bài viết mắng chửi mình một cách thậm tệ trên mạng xã hội.

Nhưng mà lâu dần rồi cũng thành quen thôi, cộng đồng mạng mà không chửi nữa, có khi cô ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng.

Tiểu Mễ đưa miếng cơm vào miệng, vừa nhai vừa tò mò hỏi: “Mối quan hệ giữa chị và Giang ảnh đế tốt thật đấy nhỉ? Có thật sự chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi không ạ?”

“Nếu không phải là đồng nghiệp thì là gì đây?” Cô ngồi thẳng người dậy, cảm hứng ăn cơm cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa: “Chị ăn no rồi. Buổi chiều nay cũng không có nhiều cảnh quay lắm đâu, nếu như em cảm thấy nhàm chán quá thì có thể tan làm sớm cũng được.”

Tiểu Mễ qua loa đáp lại một tiếng, nheo mắt nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Lục Hiểu Dư đang dần đi xa. Cô bé cũng không rảnh để đi bao đồng chuyện của người khác làm gì, cứ làm tốt nhiệm vụ của bản thân mình là được rồi.

Kết thúc buổi quay phim vào cuối ngày, Lục Hiểu Dư bắt một chiếc xe taxi đi về nhà. Phim trường cách nhà cô ở cũng không xa lắm, chỉ mất khoảng tầm nửa tiếng đồng hồ đi xe là tới nơi. Đạo diễn cũng không hề bắt buộc cô phải ở lại khách sạn cùng đoàn làm phim, chỉ cần cô biết cách tuân thủ giờ giấc làm việc, và không được để lộ tạo hình nhân vật ra bên ngoài là được rồi.

Lục Hiểu Dư sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, nhìn vào tủ lạnh trống trơn không còn chút đồ ăn nào, bèn vội vàng chạy ra cửa hàng bách hóa gần nhà để mua thêm ít lương thực dự trữ. Cô kỹ lưỡng đeo khẩu trang che kín mặt, còn không quên trùm thêm chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt của mình. Thời điểm này đối với cô mà nói thật sự rất nhạy cảm, nếu chẳng may để cho người ngoài bắt gặp được, thì rất dễ bị lôi ra mắng chửi thậm tệ.

Rời khỏi tiệm bách hóa tiện lợi, cô đi thẳng một mạch về nhà. Có điều trên đường về nhà, cô lại cảm giác như thể có ai đó đang lén lút bám theo mình từ phía sau, liền bất giác cất bước chân đi nhanh hơn.

Là ai đang theo dõi cô vậy?

Cô chạy thật nhanh về đến khu nhà trọ của mình, còn chưa kịp chạy lên trên nhà đã bị một người lạ mặt chặn đường lại.

“Con khốn! Ai cho phép mày dám hôn Giang Vũ của tao hả?”

Lục Hiểu Dư kinh hãi tột độ nhìn người phụ nữ trước mặt, con dao nhọn sắc bén đang nằm trong tay cô ta ánh lên một tia sáng bạc lạnh lẽo, như thể đang chực chờ để hòng muốn đoạt đi mạng sống của cô ngay tức khắc.

“Làm người hâm mộ thì tuyệt đối không được đánh mất đi lý trí của mình. Nếu như cô dám đâm tôi, cô chắc chắn sẽ phải ngồi tù đấy.” Cô cố gắng ra sức trấn an đối phương, nhưng thái độ của người phụ nữ kia vẫn hung hăng như cũ, không hề có dấu hiệu muốn lùi bước.

Không ít lần cô đã từng nghe qua hai từ “fan cuồng”, cũng không phải là không biết bọn họ tôn sùng thần tượng của mình đến mức nào. Nhưng để đạt đến cái cảnh giới cầm dao ra đe dọa bạn diễn của thần tượng như thế này, thì đây quả thật là lần đầu tiên trong đời cô được tận mắt chứng kiến.

Người phụ nữ kia không những không hề có ý định thoái lui, ngược lại còn chĩa thẳng mũi dao sắc bén về phía cô. Giọng nói đay nghiến, gằn lên từng chữ một: “Mày là cái thá gì mà dám cả gan bu bám lấy anh ấy hả? Mày có biết anh ấy vì cái cảnh hôn chết tiệt với mày mà đã bị thoát fan bao nhiêu người rồi không hả?”

“Áaa!!!” Cô hoảng loạn hét lớn lên một tiếng, đưa hai tay lên che chắn trước mặt theo phản xạ tự nhiên. Cuộc đời cô… thật sự sẽ phải dừng lại ở đây sao?

“Nghĩ mình là ai mà dám cả gan động vào người phụ nữ của tôi hả?”

Giọng nói này… quen thuộc quá…

“Anh, anh là ai?” Người phụ nữ kia lắp bắp hỏi.

“Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám động tay động chân vào sao?”

Là hắn…

Lục Hiểu Dư từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng to lớn quen thuộc đang đứng chắn trước mặt mình, sống mũi cô bất chợt có chút cay xè. Tại sao… tại sao lại là hắn chứ?

Tống Ngụy ném mạnh con dao xuống đất, sau đó giao người phụ nữ kia cho đội ngũ an ninh xử lý. Đến khi không còn nghe được tiếng la hét inh ỏi từ cái miệng toang hoác của nữ nhân điên cuồng kia nữa, hắn mới yên tâm quay người lại đi về phía cô.

“Em… không sao chứ?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.

Cô im lặng không nói gì, gương mặt vẫn còn hiện rõ dư âm sợ hãi từ hình ảnh con dao nhọn sắc bén vừa rồi.

Người đàn ông mặc kệ bàn tay đang không ngừng chảy máu của mình, hắn ngồi xổm xuống đối diện với cô gái nhỏ đang thất thần: “Dư Dư, em…”

Đồng tử hắn nhất thời co rút lại mạnh mẽ, đứng trước cái ôm đầy bất ngờ của Lục Hiểu Dư, hắn bàng hoàng đến mức chết sững cả người. Chưa bao giờ hắn dám nghĩ tới, cái cảm giác được cô chủ động ôm lấy mình vào lòng lại dễ chịu đến như thế này.

Người đàn ông khẽ khàng vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy của cô, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: “Em không sao rồi chứ?”

Cô im lặng không đáp lời, vòng tay vẫn siết chặt lấy thân thể ấm áp của người đàn ông kia. Nước mắt bất chợt lặng lẽ rơi ra từ hốc mắt, hồi lâu sau cô mới lí nhí đáp lại câu hỏi của hắn: “Ừm… không sao rồi…”

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào cánh mũi, Lục Hiểu Dư vẫn ôm chặt lấy hắn không chịu buông. Đôi môi mỏng của cô khẽ mấp máy vài chữ: “Anh uống rượu à?”

Tống Ngụy cũng không hề chối cãi, hắn liền “ừ” một tiếng đáp lại: “Có uống một ít thôi.”

“Một ít của anh là bao nhiêu hả? Một chai hay là vài chai rượu?” Người nào mà chỉ uống có một ít rượu, lý nào lại có thể phả ra được cái mùi rượu nồng nặc đến mức buồn nôn như thế này chứ?

Người đàn ông nghe được câu nói vừa ý trong lòng, sắc mặt cũng giãn nở ra được mấy phần. Hắn vui vẻ gặng hỏi lại cô: “Em đang quan tâm đến anh sao?”

“Không rảnh!” Cô ảm đạm đẩy hắn ra khỏi người mình, định bụng quay người rời đi thì lại vô tình bị mấy giọt máu đỏ tươi đang nhỏ giọt xuống đất làm cho cứng người lại.

Lục Hiểu Dư vội vàng nhìn vào lòng bàn tay của hắn, nhìn thấy máu tươi cứ thế chảy ra không ngừng. Cô thất kinh cất giọng hỏi, giọng nói đầy vẻ hoảng hốt: “Tay anh bị làm sao vậy? Lẽ nào vừa rồi anh… đã dùng tay để chắn dao cho tôi sao?”

“Dư Dư, em đang lo lắng cho anh à?” Hắn hỏi ngược lại, giọng điệu có chút trêu chọc.

“CÁI TÊN ĐIÊN NÀY!” Cô tức giận quát lên, bị thương nặng như vậy rồi mà hắn còn có thể cười được hay sao? “Đi! Tôi đưa anh đến bệnh viện ngay bây giờ!”

Tống Ngụy vội vàng níu cô lại, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ôn nhu: “Không nặng như em nghĩ đâu, chỉ cần băng bó sơ lại vết thương là được rồi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận