Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Đêm Yên Tĩnh Và Sáng Ban Mai
Liêu Thuân ngủ rất nhanh, nhưng vòng tay anh ôm cô lại không hề lơi lỏng.
Trần Hương nằm trong vòng tay anh, tim đập thình thịch. Cô không tài nào ngủ được. Dưới ánh trăng mờ ảo lọt qua khe cửa, cô ngẩng đầu, lần đầu tiên dám quang minh chính đại ngắm nhìn anh lâu đến vậy.
Anh thật sự… không giống những người đàn ông cô từng thấy. Lông mày anh rậm như hai lưỡi kiếm, sống mũi cao thẳng cương nghị. Ngay cả khi ngủ, trông anh vẫn có vẻ hung dữ. Làn da anh màu đồng hun, rắn chắc. Cô nhìn cánh tay cơ bắp đang vắt ngang eo mình, rồi nhìn lại làn da trắng nõn của bản thân, sự tương phản này khiến mặt cô nóng lên.
Cô rụt rè vươn ngón tay trỏ, nhẹ nhàng, như sợ làm anh thức giấc, chạm vào bộ râu quai nón lún phún của anh. Thô ráp. Cô lại di chuyển ngón tay, lướt trên đôi môi dày của anh.
Cô nhớ lại những lời anh nói. “Kết hôn với anh, được không em?” “Anh cũng sẽ không bao giờ bỏ em.”
Trái tim cô bỗng nhiên mềm nhũn, rồi đập rộn ràng. Cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ có được, giờ đây lại đến từ gã đàn ông đáng sợ này. Gã côn đồ này, kẻ đã cưỡng ép cô, giờ lại là người muốn cưới cô, là người hứa bảo vệ cô.
Cô nhận ra, mình không chỉ thích, không chỉ dựa dẫm. Mà là đã yêu anh mất rồi.
Cô rúc sâu hơn vào lồng ngực rắn chắc của anh, vòng tay ôm lấy eo anh, hít hà mùi mồ hôi nam tính quen thuộc. Lần đầu tiên trong đời, cô ngủ mà không cần lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì.
________________

Sáng hôm sau, Trần Hương tỉnh giấc. Nơi bên cạnh đã lạnh ngắt. Anh đâu rồi?
Cô hoảng hốt bật dậy, vội vã khoác áo chạy ra ngoài. Cô sợ anh đã đổi ý, sợ anh đã bỏ đi.
Nhưng khi cô chạy ra đến sân, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững lại.
Trời vừa hửng sáng. Dưới ánh nắng ban mai, Liêu Thuân đang… ở trần, mồ hôi nhễ nhại, cùng bà nội cô cười nói vui vẻ ngoài vườn. Anh đang xắn quần, hăng hái nhổ củ cải. Từng múi cơ trên lưng anh cuộn lên dưới nắng, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.
Bà nội đang ngồi bên cạnh, nhặt rau, miệng cười móm mém.
Trần Hương đứng ngây ra đó. Hình ảnh này, bình dị và ấm áp đến không thật.
Cô vội chạy vào nhà, lấy một chiếc khăn sạch và một ly nước, mang ra cho anh.
“Anh… anh lau mồ hôi đi.”
Liêu Thuân ngẩng lên, thấy cô, anh cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng, đối lập hoàn toàn với làn da sạm nắng của mình. Anh nhận lấy cái khăn, không lau mồ hôi, mà dùng nó kéo cô lại gần.
“Sáng sớm đã ra ngắm trộm chồng à?”
Anh cố ý nói lớn, bà nội ngồi bên cạnh nghe thấy, cười khà khà.
Mặt Trần Hương đỏ bừng, cô giằng cái khăn lại: “Ai… ai thèm ngắm anh!”
“Không ngắm sao biết anh ở đây?” Anh nhướng mày trêu chọc, rồi quay sang bà nội, “Bà thấy không, vợ cháu ngại kìa.”
“Anh… anh nói bậy bạ gì đó!”
Cô xấu hổ, không dám ở lại nữa, quay người chạy vụt vào nhà, tiếng cười sảng khoái của Liêu Thuân và bà nội vang lên phía sau lưng.

Bình luận

Để lại bình luận