Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau khi bắn tinh xong toàn thân người đàn ông thoải mái, thỏa mãn dựa vào người con gái, chậm rãi điều chỉnh hơi thở thô nặng.
Rõ ràng là lúc rất thích thú, lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng khóc nức nở của con gái, rất nhỏ, khóc đến vô cùng đáng thương.
Thích Kỳ Niên đầy bụng nghi ngờ, ngồi dậy cúi đầu nhìn con gái nhỏ dưới người, cảm thấy khó hiểu hỏi
“Con như vậy là sướng khóc sao?”
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi Minh San khóc to hơn, đôi tay che mặt, cảm xúc hỏng mất mà khóc như đứt từng khúc ruột.
“Chuyện này là sao?” Thích Kỳ Niên dứt khoát ngồi dậy ôm cô lên, muốn lấy tay cô ra nhìn mặt cô, nhưng bị cô phản kháng kịch liệt.
Cả người cô dùng sức vặn vẹo, không cho hắn chạm vào gương mặt cô.
Thích Kỳ Niên phiền nhất là phụ nữ khóc sướt mướt, nếu là mấy vợ bé của hắn khóc, hắn chắc chắn sẽ rời đi ngay.
Nhưng đây là con gái của hắn, còn là người mới bị hắn thao xong, hắn thật sự không làm ra được hành động phủi tay rời đi.
Nhưng cô khóc lóc như vậy, hắn thật sự bó tay không có biện pháp.
“Tiểu tổ tông, giảng chút đạo lý có được không, muốn khóc cũng phải nói nguyên nhân trước chứ.”
Minh San khóc đến khụt khịt, một lúc lâu sau mới nức nở nói
“Cha chà đạp con như vậy, con còn không bằng đi tự tử… Ô ô ô…”
Thích Kỳ Niên “…”
Hắn chỉ lấy cành cây đánh tiểu bức của cô, đã dọa cô thành như vậy sao?
Thích Kỳ Niên dở khóc dở cười, vươn tay ôm cô vào trong lòng, dỗ dành
“Chỉ là tình thú mà thôi, đâu có chà đạp, được rồi được rồi, đừng khóc nữa, lần sau cha không chơi như vậy.”
Vừa nghe còn có lần sau, Minh San lập tức khóc càng hăng.
Thích Kỳ Niên ôm cô, cũng sắp khóc, sầu khóc.
Khóc đến cuối cùng Minh San vẫn tự mình trở về Thanh Viên, ban ngày ban mặt, cô không muốn được cha ôm trở về, như vậy thật sự quá rêu rao.
Không chỉ mẹ và Tiểu Thanh biết, ngay cả người ở sân bên cạnh cũng biết, đến lúc đó cho dù cô có mười cái miệng cũng không thể nói rõ.
Khi ra khỏi vườn hoa Minh San nhìn thấy mấy cảnh vệ mặc quân trang đứng gác, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra cha bảo người canh giữ, không có không thèm để ý mà làm bậy.
May mắn đồng thời cô cũng cảm thấy khổ sở, phủ lớn soái này cha lớn nhất, hắn muốn làm gì căn bản không có người cãi lời hắn.
Trừ phi chạy đi.
Nhưng mà ở loạn thế này, một cô gái yếu đuối như cô có thể chạy trốn đi đâu?

Bình luận (0)

Để lại bình luận