Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện 1

Đồng Vận lên xe ngồi vào ghế lái phụ, Tả Khuyết ở kế bên cúi người xuống giúp cô cài lại dây an toàn.

Đồng Vận nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Trên đỉnh đầu của Tả Khuyết là mái tóc bồng bềnh được buộc ra phía sau thành cái bím tóc nhỏ.

Kiểu tóc cực kỳ cá tính này khiến cho anh trông phóng khoáng và độc đáo hơn.

Hai người dần tiến lại gần nhau, Đồng Vận có thể thấy rõ chiếc khuyên trên lỗ tai Tả Khuyết.

Cô sờ lên vành tai anh, “Trước kia anh không theo loại phong cách này.”

Tả Khuyết đột nhiên hôn lên môi Đồng Vận một cái, “Còn trẻ nên muốn thử nhiều phong cách khác nhau, như vậy rất khó coi sao?”

Đồng Vận ngọt ngào nói: “Đã là người đàn ông của em thì phong cách nào cũng đẹp hết.”

“Miệng thật ngọt.” Tả Khuyết lại hôn cô thêm vài cái mới vừa lòng trở lại chỗ ngồi, khởi động xe.

Đồng Vận lẳng lặng nhìn chằm chằm Tả Khuyết.

“Sao lại cứ nhìn anh như vậy?” Tả Khuyết nhướng mày.

“Đẹp mắt.”

Đèn đường chuyển sang màu đỏ, Tả Khuyết dừng xe lại rồi nâng tay che hai mắt cô, “Đừng nhìn, anh ngại lắm.”

“Không phải đó giờ da mặt anh luôn rất dày sao?”

“Anh cảm thấy em có hiểu lầm rất sâu sắc đối với anh đó.”

Đồng Vận tròn mắt nhìn rồi nghiêng đầu hỏi, “Tóc này anh để bao lâu?”

“Cũng không lâu đâu… Đây chỉ là tóc nối thôi.”

Đồng Vận “Ồ” lên một tiếng rồi bỗng dưng nhớ tới vở tuồng hỗn loạn trong văn phòng kia: “Vậy chuyện người phụ nữ kia là như thế nào?”

“Anh và cô ta minh bạch rõ ràng. Mà thật ra anh còn chưa gặp mặt cô ta bao giờ nữa… Em không phải là đang ghen tị đó chứ?” Tả Khuyết hài hước nói.

“Em biết giữa hai người không có gì… Cho nên không có ghen.”

Tả Khuyết “chậc” hai tiếng, ngón trỏ gõ gõ lên vô lăng, “Sao em lại có thể không ăn dấm chứ? Em không ý thức được chút nguy cơ nào sao? Bạn học Đồng Vận, tớ rất ‘hot’ đó.”

“…” Đồng Vận nheo mắt nhìn anh, “Được rồi, tỉnh táo lại đi, bạn học Tả Khuyết.”

“Ha ha…” Tả Khuyết bật cười.

Đồng Vận: “Chuyện hôm nay… không phải là quá trùng hợp sao, người phụ nữ kia cầm giấy xét nghiệm đến công ty quậy phá. Còn anh nữa! Không phải anh đã sớm đứng dưới lầu chờ em đó chứ?”

Nếu không sao có thể xuất hiện ở dưới lầu công ty cô nhanh như vậy?

“A ~” Tả Khuyết kéo dài giọng điệu, đèn đỏ vừa lúc chuyển sang đèn xanh, tiếp tục lái xe, “Đồng · Holmes · Vận thật là lợi hại, nhanh như vậy đã phá án rồi.”

“Đơn xét nghiệm kia là thật hay là giả?”

“Là giả. Anh còn nghĩ, nếu cô ta không phá được chuyện hôn sự của em thì anh sẽ tự mình ra trận, vạch trần chuyện em lên giường với anh.”

“Anh không sợ mọi chuyện sẽ nháo lớn hơn sao?”

“Lớn thì cứ lớn ~ dù sao anh cũng không muốn em gả cho hắn ta, hắn ta không cao như anh, không…”

Đồng Vận bật cười, cắt ngang lời Tả Khuyết: “Không đẹp trai như anh, không giàu như anh, công phu trên giường cũng không lợi hại bằng anh…”

Tả Khuyết: “Quan trọng nhất chính là, em không thích hắn ta, mà hắn ta cũng không hề yêu em.”

Những lời này Tả Khuyết nói một cách rất nghiêm túc.

Đồng Vận ngẩn người, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp.

Cô nhớ tới đoạn ghi âm đã nghe vô số lần lại bị cô xóa mất.

Tả Khuyết từng nói: “Đặc biệt là anh, anh thích em nhất.”

Sống mũi cô hơi cay, tầm mắt dần mờ đi bởi một tầng hơi nước.

Đồng Vận nuốt nước miếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố kìm nén nước mắt.

Xe đã rời khỏi khỏi trung tâm thành phố, nếu còn đi về phía trước nữa sẽ là đường cao tốc.

Đồng Vận: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Tả Khuyết: “Anh không phải người địa phương, phải về lấy sổ hộ khẩu mới đăng ký kết hôn được ~ tiểu ngốc bức.”

“Người ta đều là kêu ‘tiểu đồ ngốc’ ‘tiểu ngốc nghếch’ ~”

“Chính em cũng đã thừa nhận mình là ngốc bức rồi còn gì.”

Đồng Vận nhớ tới cái vòng cổ phỉ thúy kia, phồng má nói, “Anh cố ý!”

“Vậy em không phải là đồ ngốc sao? Nghĩ sao mà lại bán nó với giá 250 (đồ ngốc).”

Đồng Vận lập tục xụ mặt xuống, vô cùng thành khẩn nói: “Xin lỗi, em thật sự không biết cái vòng cổ đó đắt như vậy…”

Tả Khuyết đang dừng xe ở trạm xăng dầu.

Sau khi nghe Đồng Vận nói lời xin lỗi xong liền nghiêng đầu nhìn cô, “So với việc xin lỗi, anh càng muốn nghe em nói rằng… Em yêu anh.”

Đồng Vận chớp mắt, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ ửng.

Anh nhéo cằm cô, bức cô nhìn về phía anh.

Bình luận

Để lại bình luận