Chương 51

Rất nhanh đã tới ngày lên đường, lên máy bay Lục Dữ đã thấy Tô Hưởng ngồi vị trí bên cạnh Tạ Uyển Nhiên, và vị trí của mình lại cách khá xa, khuôn mặt lập tức chảy xuống, một bên oán niệm chó linh cơ nào đó lấy việc công trả thù riêng, một bên bất bình mang hành lí của Tạ Uyển Nhiên cất lên giá , mặt Tô Hưởng mỉm cười mà vẫy vẫy tay với hắn, dưới ánh mắt như đao của Lục Dữ mà an nhiên ngồi đấy.
Máy bay cất cánh trong chốc lát Tạ Uyển Nhiên đã ngủ gật, nghiêng người dựa vào bả vai Tô Hưởng, Tô Hưởng tri kỷ mà đem cái chăn đắp lên người cô, đem cơ thể mềm mại ôm vào lòng, Tạ Uyển Nhiên tự tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn nhắm mắt lại.
Chỉ vừa chớm mắt trong chốc lát, Tạ Uyển Nhiên liền phát hiện có người không thành thật rồi, lợi dụng chăn trên người cô mà tham lam tiến vào ống tay áo nắm lấy áσ ɭóŧ của cô, Tạ Uyển Nhiên nghiêm khắc véo một cái đau trên bắt đùi hắn, không nghĩ tới Tô Hưởng cũng nhéo nhéo ngực đầy đặn của cô biểu thị sự hồi đáp, sau đó trườn theo da thịt trơn nhẵn tới đầu mũi nhọn hồng hào, Tạ Uyển Nhiên cúi đầu thở hổn hển, điện lưu tê dại giữa bầu ngực, đỉnh phõng đỏ rực rất nhanh nở rộ dưới bàn tay to lớn. Tô Hưởng một bên gảy núʍ ѵú nhỏ, một bên cắn lỗ tai của nàng nói: “cô giáo cứng rồi ư…..”
Tạ Uyển Nhiên sợ run cả người, khí nóng thổi qua vành tai , làm cô nổi một lớp da gà, cô cắn chặt cánh môi , tròng mắt thu lưu mà trừng nhìn chằm chằm, đôi mắt to tròn trừng lên như rất phiền não mà lại đáng yêu, Tô Hưởng, vừa nhìn thấy liền có một trận hỏa khí xông lên , hắn ho một tiếng, không được tự nhiên mà kéo nhẹ tấm chăn che đi du͙© vọиɠ đang ngẩng đầu kiêu hãnh, tay to lớn tiếp tục lộng hành trên bầu sữa của nữ nhân. Da thịt mềm mại như tơ lụa thượng hạng, chỉ có điều cứ nắn bóp như vậy làm hắn hồi nhớ lại cảm giác mỹ vị khi ngậm nó trong miệng bú ʍúŧ, nam sinh liếʍ liếʍ môi, từ trong chăn bắt được bàn tay Tạ Uyển Nhiên kéo tới đũng quần của mình.
Chỗ kia của Tô Hưởng đã căng phồng thành một túp lều, tay Tạ Uyển Nhiên vừa đựng tới đã sợ hãi rụt lại , nhưng sức lực nam sinh lại rất lớn, cô cư nhiên không động được chút nào , gấp đến độ nhỏ giọng nói với hắn: “em buông ra. . . ”
Tô Hưởng như cũ dựa vào bên tai cô thấp giọng nói, : ” cô giáo giúp em chút thôi mà , em thật sự …rất khó chịu.”
Tạ Uyển Nhiên vừa thẹn lại sợ: “sẽ bị phát hiện. . . ”
“Sẽ không. . . Có chăn mà. . . ” Tô Hưởng liếʍ vành tai của nàng, dựa thẳng lưng, gậy thịt liền được như ý mài trên tay của nữ nhân.
Tạ Uyển Nhiên cắn môi, nhìn chung quanh một chút,chỉ đành nghe theo lời Tô Hưởng nhẹ nhàng vuốt ve gậy thịt , Tô Hưởng lại ghé tới bên tai nàng nói: “Ép tới đau quá. . . cô có thể đem nó phóng ra được không?”
Tạ Uyển Nhiên lắc đầu như trống, Tô Hưởng khẽ cười , đem tay từ trong áo cô rút ra , cô nghĩ chỉ đến thế thôi, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới tay kia lại dán lưng của cô một đường đi xuống, đem làn váy ngắn ngủi của cô nhấc lên, cách một lớp qυầи ɭóŧ nhỏ mà bắt đầu xoa bóp hoa huyệt cô.
Tạ Uyển Nhiên kinh hãi, không nghĩ tới Tô Hưởng cư nhiên sắc đảm ngập trời như vậy, đây chính là ở trên máy bay,xung quanh lại có nhiều người như vậy, cô gấp tới độ quay người mấy lần muốn làm hắn đem tay rút ra, Tô Hưởng khàn giọng nói, : ” cô giáo muốn xoay để tấm chăn này rơi xuống đất ư?”
Tạ Uyển Nhiên vội vàng nắm chặt tấm chăn , cũng không dám động nữa, lúc này cả người cô như dựa vào người Tô Hưởng , vì thế mông tròn cũng theo đó mà rời khỏi mặt ghế, tay của nam sinh liền lợi dụng kẽ hở kia mà chen vào làm điều ác .
Qυầи иᏂỏ ren mỏng nhẹ chống đỡ không được nhiệt độ của lòng bàn tay lớn truyền tới, vừa rồi chỉ bị chơi đùa chút đã ẩm ướt một mảnh nhỏ, chỗ ẩm ướt xuyên qua vải mỏng lan tới đầu ngón tay, Tô Hưởng bật cười nhẹ: ” nhanh như vậy đã ướt?”
Tạ Uyển Nhiên xấu hổ tới mặt đỏ bừng, đầu dựa vào vai hắn không nói một lời, ngón tay tà ác đem qυầи иᏂỏ kéo qua một bên, nhẹ nhàng tách hai cánh hoa, nhẹ nhàng đút vào cửa động ướŧ áŧ,Tạ Uyển Nhiên cắn chặt môi không để cho mình lên tiếng rêи ɾỉ, nhưng ngón tay kia lại không vào sâu , trong chốc lát cô cảm thấy hoa huyệt truyền tới từng cơn ngứa ngáy , liếc mặt nhìn nam sinh với ánh mắt cầu khẩn, khóe miệng Tô Hưởng cong lên, lại kéo tay cô vào quần đè xuống, cô do dự trong chốc lát rồi run tay đem khóa quần kéo xuống, giải thoát côn ŧᏂịŧ trong lao tù, nhiệt độ nóng bỏng làm cô muốn thu tay lại, nhưng nam sinh lại gát gao đè lại , cùng lúc đó ngón tay bên trong kia lại mãnh liệt đút vào , cô kinh nhạc mà hô lên một tiếng, lại nhanh chóng im lặng, xấu hổ mà bấm cây gậy kia một cái, Tô Hưởng rên nhẹ, vỗ lại mông cô một cái , sau đó chín nông một sâu rút ra đút vào.
Ngứa ngáy trong mật huyệt đã được giảm bớt, Tạ Uyển Nhiên lại vuốt ve lớn gia hỏa làm cô vừa yêu vừa hận, tay ngọc thêm lực vuốt từ dưới thân lêи đỉиɦ phong, đầu ngón tay mềm phác họa vòng quanh quy cạnh vuốt ve, ngón trỏ lại tìm đúng miệng chuông như nặng như nhẹ mà ấn lại, Tô Hưởng hít và một hơi, ngón tay trong huyệt lại càng dùng sức.
Ai có thể nghĩ tới dưới lớp chăn mỏng lại có cảnh da^ʍ mỹ như vậy,tay nam sinh cắm huyệt nữ nhân, nữ nhân vuốt ve lớn nhục bổng của nam nhân ,hết lần này tới lần khác hai người đều không rên một tiếng,vẻ mặt nam sinh bình tĩnh, chỉ có mị thái trên mặt nữ nhân nhìn ra vài phần đầu mối.
“Tiên sinh, xin hỏi cần loại đồ uống nào? ” tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn tới bên cạnh, Tạ Uyển Nhiên bị một tiếng này sợ tới tiết ra, trong mắt nổi lên lệ quang.
Tô Hưởng ngón trỏ đặt ở trên môi đối diện với tiếp viên hàng không làm động tác ” xuỵt.”mang ý cười áy náy, ” cô ấy bị cảm , đang nghỉ ngơi, tạm thời không cần đồ uống.” nói chuyện mà động tác cắm huyệt cũng không dừng lại.
Tiếp viên hàng không gật đầu, lại xoay người hỏi vị hành khách bên kia, Tạ Uyển Nhiên mới hé miệng nhỏ nhắn thở hổn hển. Ai có thể nghĩ đến định lực của người này cư nhiên tốt như vậy! Rõ ràng đang làm loại chuyện đó còn có thể mặt không đỏ không thở gấp nói chuyện bình thường với tiếp viên hàng không, Tạ Uyển Nhiên vì độ dày da mặt của Tô Hưởng mà khϊếp sợ, sao cô lại bị loại yêu quái này dây dưa vậy?
Ngón tay cắm dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan mỹ huyệt, côn ŧᏂịŧ lớn đuộc bàn tay không xương chăm sóc, Tô Hưởng cảm thấy loại thể nghiệm này cũng không tệ, nhất là tiểu nữ nhân xấu hổ mang khϊếp mị thái làm cho hắn hận không thể lập tức đưa nàng kéo vào toilet nghiêm khắc đâm chọc một phen, đáng tiếc da mặt cô quá mỏng, nếu làm thế khẳng định trở mặt với hắn,nghĩ tới tiếc nuối như vậy tay lai tăng nhanh tốc độ.
Càng sợ người phát hiện lại càng mẫn cảm tột cùng, Tạ Uyển Nhiên dưới tay của Tô Hưởng tiết 3 lần , sắc xuân trên mặt vui vẻ tựa vào cổ hắn không chút khí lực,Tô Hưởng ngược lại không để cô hộ mình tuốt ra, hưởng thụ tay cô chút liền thôi, lấy khăn giấy giúp cô lau tiểu huyệt, sửa sang váy cùng qυầи иᏂỏ của cô , lần nữa kéo cô tới bả vai nghỉ ngơi, bản thân ép du͙© vọиɠ chậm rãi bình phục kéo lại khóa quần.Tạ Uyển Nhiên lẩm bẩm không biết xấu hổ,lại bị hắn bóp bóρ ѵú, trong nháy mắt không dám oán hận,ngoan ngoãn dựa vào Tô Hưởng yên lặng ngủ。

Bình luận

Để lại bình luận