Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ân…”

Cô muốn nhịn xuống, nhưng bản năng không thể kìm được kêu lên.

Phía dưới đã thành công ẩm ướt, nơi mẫn cảm đã có thể chạm vào tốt, ngón tay càng đi sâu vào bên trong, đụng phải trứng rung đang vo ve nhảy lên, ngón tay ấn nó xuống chuẩn bị đào ra.

Khương Hân nín thở, cảm giác đau đớn chậm dãi truyền đến hoa huyệt, cũng sắp ra rồi!

Nhanh chút, mau lấy nó ra!

“Bang bang ầm!”

Tiếng gõ cửa ngoài ý muốn vang lên, động tác của Phó Hựu đột ngột dừng lại, vểnh tai lắng nghe.

Bên ngoài lại dốc lòng rít gào.

“Có phải hay không ở đây! Chính là ở đây, mở cửa cho tôi! Tôi thấy kẻ trộm đi vào đây! Là người phụ nữ đó, mau mở cửa cho tôi!”

Đó là giọng của Phan Quốc Thành.

Khương Hân siết chặt áo khoác của anh, nhìn chằm chằm ra cửa, trong ánh sáng mờ ảo dường như có thể nhìn thấy âm thanh ở nơi đó.

Máy rung ở miệng huyệt bất thình lình bị đẩy vào trong một lần nữa, cô không dám rên rỉ thành tiếng.

Phó Hựu rút ngón tay ra, véo cằm cô rồi nhét ngón tay đầy dâm thủy vào miệng cô.

“Liếm sạch sẽ.”

Cô khuất nhục lè lưỡi, đầu lưỡi quấn lấy ngón tay anh giống như đó là con cặc của anh, chịu đựng nuốt xuống.

Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, không để ý đến âm thanh phát ra từ phía sau, một tay khác kéo quần cô lên, cảnh cáo nói: “Tránh dưới gầm bàn, dám chạy trốn thì biết hậu quả rồi đó.”

Anh rút ngón tay ra, vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay, cười ngạo mạn, xoay người đi ra cửa.

Cùng ném bức điêu khắc ở cửa xuống gầm bàn, Khương Hân vững vàng tiếp được giấu đi.

Cánh cửa mở ra, người bên ngoài đang phẫn nộ liền khựng lại, khi nhìn thấy anh thì giật mình sửng sốt một giây, sau đó nhấc chân định đi vào trong.

“Vừa rồi có một cô gái vào đây phải không! Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta vào đây.”

Phó Hựu duỗi chân ngáng chân lão ta, vừa bật công tắc đèn ở cửa, căn phòng lập tức bị ánh đèn chói mắt chiếu sáng.

Phan Quốc Thành không kịp đề phòng bị ngáng ngã, vừa kinh hô vừa loạng choạng ngã về phía trước, người đàn ông nhấc đầu gối lên, chống vào cái bụng mỡ to béo của lão, vững vàng đỡ lão.

“Ông chủ Phan, đột nhiên xông vào phòng tôi thế này có phải là không được phúc hậu không? Người trong miệng ông là ai, sao tôi chưa bao giờ thấy qua?”

“Mày bớt nói nhảm đi, tao chính mắt nhìn thấy cô ta vào đây, có phải mày giấu con nhỏ đó đi rồi không? Mày giấu nó ở chỗ nào!”

“Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy.”

Anh đút hai tay vào túi quần, mày rậm đè xuống, không hề làm ra bất kỳ động tác có tính uy hiếp nào, nhưng lại đã có ý muốn giết người, mấy người ở cửa đã rục rịch nắm lấy súng điện trong túi.

Phan Quốc Thành biết anh là người như thế nào, khẳng định sẽ không lựa chọn cứng đối cứng, hừ hừ hai tiếng.

“Được rồi, vậy cậu cho tôi xem căn phòng này một lát đi, không chừng cô ta chạy vào trốn ở đâu đó cậu cũng không phát hiện ra được, như vậy có thể chứ?”

Phó Hựu nghiêng người nhường đường, “Tùy ông.”

Người trốn dưới bàn làm việc bịt kín miệng mình lại, trái tim đều nhấc lên, trợn tròn mắt nhìn chân ghế trước mặt.

Đột nhiên có tiếng bước chân đi đến chỗ này, cô sợ tới mức thân thể đều cứng đờ, ngay sau đó, một đôi giày da màu đen đập vào mắt, quần dài bao lấy hai chân, ngồi lên ghế, cô được chắn lại.

Cô không cảm thấy tên đàn ông này tốt bụng gì cho cam…

Phó Hựu trượt ghế về phía trước, một tay chống đầu, mặt mày không cảm xúc nhìn lão già kia chạy loạn như ruồi nhặng không đầu trong phòng, kéo rèm cửa ra tìm.

Tay kia chậm rãi duỗi xuống, đột nhiên ấn đầu cô, nằm sấp giữa hai chân anh, chỉ vào thứ đồ vật sưng to đó, ý tứ rất rõ ràng.

Khương Hân liền biết.

Cô không muốn, nhưng bàn tay nắm tóc cô ngày càng chặt hơn, kéo đến da đầu cô rất đau.

Bị đau đớn thúc đẩy, cô vươn tay sờ lên quần anh, quả nhiên sức lực của anh lỏng ra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận