Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Kỳ thật, trong cuốn truyện 《 Tất cả mọi người yêu ta 》, Lance sở dĩ có thể cùng Lôi Tử Đồng ở bên nhau, cũng có một phần nguyên nhân không nhỏ là do Cố Nhĩ Thăng thúc đẩy.
Anh đã phá hủy công ty gia tộc của Lance, kéo hắn từ trên mây cao xuống đáy cốc tối tăm. Nhưng Lôi Tử Đồng đã không chê hắn nghèo túng, vẫn ở bên hắn không rời. Chính lúc đó, hắn mới nhận ra ai là người đáng giá để hắn trân trọng suốt đời.
Một đời này, cô đã tới. Cố Nhĩ Thăng không thích Lôi Tử Đồng, cũng không hề chen chân vào giữa hai người họ.
Đã không có Cố Nhĩ Thăng ra tay đả kích, Lance thuận buồm xuôi gió, tự nhiên sẽ không thể biết được cái tốt của Lôi Tử Đồng.
Nói một cách khó nghe hơn, Lôi Tử Đồng của hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là mối tình đầu của Lance. Hắn có tiền, có thế, bên ngoài còn có bao nhiêu đóa hoa tươi đang chờ hắn tới hái. Hắn vẫn như cũ, là một nam nhân được mọi người tôn sùng.
Cho nên, Lôi Tử Đồng… tính là cái gì?
Chỉ là một nữ nhân, có cũng được, mà không có, cũng chẳng sao.
Từ khi Lôi Tử Đồng quay trở lại với Lance, cộng thêm có công việc ở Cố thị, cuộc sống của cô ta đã tốt lên rất nhiều. Cô ta tự cho mình giống như một con chim hoàng yến được nuông chiều.
Dần dần, Lance không còn thường xuyên về nhà. Trên mạng ngập tràn tin tức hắn qua lại với nhiều nữ nhân khác.
Nhưng lúc này, cô ta chỉ có thể làm một bông hoa ngoan ngoãn, dịu hiền bên cạnh Lance. Cô ta đã không còn đường lui.
“Chuyện của đời trước, đã không còn quan trọng bằng chuyện của kiếp này.”.
Cố Nhĩ Thăng nghe Tang Yếu Miễu hồ ngôn loạn ngữ, anh cất tiếng, kéo cô về thực tại: “Cái gì?”.
“Anh nói, nếu em còn dám nghĩ đến Lance, đêm nay anh sẽ khiến cho em không thể xuống giường được.”.
Cố Nhĩ Thăng dừng xe lại, bàn tay đặt tùy ý lên vô lăng. “Chúng ta tới rồi.”.
Tang Yếu Miễu líu lưỡi. Người này… sao ghen tuông cũng ác như vậy?.
Cô sờ sờ khuôn mặt mình, có chút nóng. Khẳng định là mặt đã đỏ lên.
Đúng là vai ác không biết xấu hổ, chuyên đi khi dễ tiểu pháo hôi! Cô ở trong lòng yên lặng kháng nghị.
Cố Nhĩ Thăng mở cửa xe bên phía cô ngồi, đưa tay ra trước mặt cô: “Bà xã, mời xuống xe.”.
Thôi được rồi. Khi dễ thì khi dễ.
Dù sao, cô cũng thường xuyên khi dễ anh mà.
(Hoàn).
________________

Ngoại truyện 1: Cố Ai Yêu và Khâu Điềm Điềm
Cố Ai Yêu đã được ba tháng tuổi. Từ một đứa trẻ sơ sinh da dẻ nhăn dúm, bé đã chậm rãi nảy nở thành một tiểu soái ca mập mạp, trắng trẻo. Mắt to, mũi cao, và thỉnh thoảng, bé sẽ tập xoay người.
Sau khi ăn xong, Tang Yếu Miễu ở trong phòng, cho Cố Ai Yêu bú sữa mẹ.
Nhưng hôm nay, không biết bé bị làm sao, mà dỗ mãi cũng không chịu bú.
Chỉ cần Tang Yếu Miễu để đầu vú tiến đến gần miệng bé, bé sẽ cắn mạnh một cái. Cơn đau nhói khiến Tang Yếu Miễu phải vội vàng đỡ đầu vú ra khỏi miệng bé.
“Không được cắn mạnh như vậy! Mẹ đau quá đi mất!”.
Tang Yếu Miễu lười nhác, không rảnh mặc lại áo lót, cô chỉ kéo vạt áo xuống che chắn tạm thời.
Từ sau khi sinh Cố Ai Yêu, dáng người của Tang Yếu Miễu không những không bị biến dạng đi, mà thậm chí, so với trước kia còn mê người hơn. Bộ ngực sữa căng đầy nhưng không hề bị rủ xuống, vẫn cứ cao ngất, đĩnh đạc. Quầng vú cũng không bị chuyển sang màu đen, mà vẫn còn nguyên màu hồng nhạt. Eo nhỏ như cành liễu, mông vểnh như mật đào, hai chân thon dài thẳng tắp, làn da vô cùng mịn màng. Giống như cô đang trải qua lần phát dục thứ hai vậy.
Dĩ vãng, Cố Ai Yêu rất hay dính lấy cô. Nhưng từ khi… đều là do ba bé. Vừa nghĩ đến, mặt cô liền đỏ bừng. Thôi, không nên nói.
Không cho bé bú thì bé khóc, mà cho bú thì bé lại cắn.
Tang Yếu Miễu không còn cách nào khác, đành đặt bé lên giường. Hai người, mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đối mặt.
Trước kia, mỗi khi Cố Ai Yêu chuẩn bị nhíu mày khóc lóc, khuôn mặt nhỏ lại nhăn nhó thành một nhúm. Hiện giờ, da dẻ đã hồng hào, mịn màng, trông rất đáng yêu.
Nhưng Tang Yếu Miễu vẫn chưa dám đụng vào bé. Cô sợ rằng chỉ chạm một cái, bé lại dở thói khóc lóc. Đành phải chờ Cố Nhĩ Thăng trở về rồi tính.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cố Nhĩ Thăng đã trở lại.
“Ông xã!”.
Tang Yếu Miễu bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Cố Nhĩ Thăng, cầu an ủi. Cố Nhĩ Thăng ôm cô, cưng nựng như bảo bối trong tim, ôn nhu hỏi: “Có phải Ai Yêu lại dở thói xấu?”.
“Ừm…” Tang Yếu Miễu dựa đầu lên vai anh. Cô càng nghĩ càng giận, cúi đầu cắn lên bả vai Cố Nhĩ Thăng. Cô cắn thật mạnh, giống như Cố Ai Yêu vừa cắn đầu vú của cô. “Ngô ngô ngô!”.
Cố Nhĩ Thăng thịt cứng, bị cắn cũng không có cảm giác. Tang Yếu Miễu cắn không lâu, tự giác buông ra. Cô oán giận: “Đều tại anh!”.
“Anh làm sao?”.
“Nếu không phải lúc trước anh… ‘đoạt’ của con… thì bây giờ con cũng sẽ không nghĩ là phải chờ anh về mới chịu uống!”.
“‘Đoạt’ cái gì? ‘Uống’ cái gì?” Cố Nhĩ Thăng cố ý hỏi vặn lại cô. Mặt hai người càng lúc càng gần. Bỗng, một tiếng khóc “oa oa” vang dội, kéo bọn họ về hiện thực.
Tang Yếu Miễu trừng mắt với anh, thoát khỏi vòng tay ôm ấp: “Không đứng đắn! Con trai anh đói bụng!”.
Nói xong, cô liền cúi người, bế Cố Ai Yêu lên.
________________

Bình luận

Để lại bình luận