Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Không khí đặc quánh mùi kim loại. Mùi máu tanh.

Thịnh Hạ co rúm trong góc phòng, nín thở. Tiếng động bên ngoài đã ngừng. Tiếng va đập chát chúa, tiếng xương gãy rắc một cách rợn người, và tiếng rên la tắt lịm.

Cánh cửa bật mở.

Lạc Hàn Đông đứng đó, lồng ngực phập phồng nhẹ. Áo sơ mi đen của anh ta vẫn phẳng phiu, chỉ có vài giọt máu đỏ sẫm vương trên mu bàn tay. Anh ta bước vào, thản nhiên như vừa đi dạo về.

Bên ngoài, ba gã đàn ông nằm chồng chất lên nhau. Gã cầm đầu, Triệu Hà, đã ngất lịm, mặt biến dạng. Gã có cánh tay bị bẻ quặt một góc kỳ dị đang rên rỉ. Gã còn lại, kẻ đã đòi “sờ thử” ngực cô, nằm bất động, máu từ miệng và mũi ứa ra, đọng thành một vũng nhỏ trên sàn nhà bẩn thỉu.

Lạc Hàn Đông liếc nhìn cô, đôi mắt đen không một gợn sóng. “Đi.”

Thịnh Hạ run rẩy đứng dậy, hai chân mềm nhũn. Cô lảo đảo bước qua bãi chiến trường, cố gắng không nhìn xuống.

“Anh…” Cô lắp bắp. “Anh đưa tôi đi đâu?”

Anh ta không trả lời. Anh ta bước tới, cúi xuống, bế bổng cô lên, dễ dàng như bế một con búp bê rách.

“Tôi tự đi được!” Cô giãy gia, nhưng vô ích.

Anh ta siết chặt cô vào lòng, sải bước ra khỏi căn hộ hôi hám. Cơn mưa đêm lạnh lẽo quất vào mặt cô, nhưng không lạnh bằng hơi thở của người đàn ông đang ôm cô. Anh ta ném cô vào ghế phụ chiếc xe Audi, rồi vòng qua ghế lái, phóng đi.

Xe dừng lại dưới tầng hầm của tòa nhà công ty. Nơi này vắng lặng như một hầm mộ.

“Đi đâu…?”

Anh ta lại bế cô lên, mặc kệ sự phản đối yếu ớt. “Em đi quá chậm.” Giọng anh ta trầm đục, thiếu kiên nhẫn.

Thịnh Hạ không dám cử động nữa. Cô nhận ra, đây không phải là sự giúp đỡ. Đây là một cuộc bắt cóc khác, từ một nhà tù này sang một nhà tù khác. Lồng ngực anh ta rắn như đá, nhịp tim đập mạnh mẽ, bình thản một cách đáng sợ. Cô có thể ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, quyện với mùi nước hoa đắt tiền và mùi da thịt riêng biệt của anh ta. Mùi của một kẻ săn mồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận