Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Khụ khụ! Khụ khụ! Chúng nó chạy rồi!”
“Khụ khụ! Đuổi theo cho tao!” Lâm Khải lớn tiếng kêu lên: “Không thì bọn mày đừng mong sẽ được nhận tiền!”
“Hay!” Thiếu niên đầu đinh hô lên.
Khói ớt đỏ đã dần lắng xuống.
“Khụ Khụ! Mẹ nó chứ! Nếu bắt được thì hiếp bọn nó trước đã rồi hẵng giết sau!” Lâm Khải chống tay lên vách tường thở dốc, cậu ta cay đến mức hai con mắt đỏ ngầu, nói ra những lời thô tục như vậy thì có vẻ như đang vô cùng tức giận.
“Lâm Khải đúng chứ. Không phải tôi đã nói là cậu đừng đi làm phiền Lâm Thi Vũ nữa rồi sao?”
Sau lưng bỗng chốc vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Lâm Khải nhớ rõ giọng nói này, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, Nghiêm Kỷ đã túm lấy tóc Lâm Khải, đập đầu cậu ta vào tấm kính cửa sổ của tòa nhà cũ cạnh bức tường, tấm kính lập tức vỡ tan tành. Lâm Khải chảy máu ròng ròng, cảm giác đau đớn đến mức khiến cậu ta phải khóc rống lên.
Nghiêm Kỷ túm tóc Lâm Khải và xách cơ thể xụi lơ của cậu ta lên, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại toát lên sự dữ tợn mập mờ: “Còn nữa, đừng thèm muốn những thứ mày không thể vấy bẩn được.”
Khuôn mặt của Nghiêm Kỷ cực kỳ đẹp trai, dáng vẻ lại dịu dàng nho nhã, nhưng chỉ cần anh rũ bỏ đi nụ cười thường ngày, sự hung ác ở giữa mày sẽ hiện ra ngay lập tức.
Sự dịu dàng nho nhã ấy còn khiến người khác sợ hãi hơn so với kẻ luôn hung dữ đáng sợ. Giống như chó điên không sủa còn đáng sợ hơn so với một con chó điên cứ liên tục sủa vậy, bởi vì mình sẽ không biết rằng con chó đó có bị điên hay không, nó cứ im bặt lẩn trốn ở trong tối sau đó bất ngờ nhảy bổ ra cắn mình bất cứ lúc nào.
Có người nhận ra Nghiêm Kỷ thì sợ đến mức run chân. Trong phút chốc tạo nên hiệu ứng đám đông, một nhóm người không ai dám động đậy nữa.
Nghiêm Kỷ móc khăn giấy ra lau tay: “Gọi xe cấp cứu cho cậu ta đi, gọi cảnh sát cũng được.”
Một đám người không ai dám động đậy, ai mà dám báo cảnh sát thì cũng sẽ tự mình hại mình thôi.
“Hôm nay các người đã làm cho cái bánh sữa nhỏ của tôi sợ rồi. Gần đây ở chỗ này quá ồn ào, mỗi khi đi ngang qua đây thì các người đừng gây ồn ào nữa, nếu làm người của tôi sợ, vậy thì tất cả cút ra khỏi thành phố Z hết cho tôi.” Nghiêm Kỷ nói xong liền rời đi ngay.
Một đám người cúi đầu khom lưng: “Vâng! Được! Cảm ơn cậu Nghiêm! Sau này chúng tôi sẽ nhỏ tiếng lại.”
Bọn họ không biết bánh sữa nhỏ nào cả, cũng không ai dám hỏi. Bọn họ nghĩ rằng đó là thú cưng của cậu Nghiêm nên không có ai dám đá một con chó hoang nào khi đi ngang qua khu này.
Nhóm người Mộc Trạch Tê và La Nam Nam sau khi xác nhận rằng không có ai đuổi theo thì mới dừng lại há miệng thở dốc. Tạm thời bọn họ không dám đi ra ngoài, vì sợ rằng Lâm Khải sẽ lại chặn ở chỗ khác. Lâm Thi Vũ và Trần Triết lén ngó ra xem xét tình hình.
Mộc Trạch Tê và La Nam Nam thì ngồi xổm xuống ở góc tường thì thầm nói chuyện với nhau.
“Cậu đã nhận được sách bài tập hay sách luyện thi mô phỏng ba năm thi lớn học của Lâm Thi Vũ chưa?”
“Đương nhiên là có rồi.”
“Có phải cậu đã đặt một bức thư nguyền rủa vô đó không vậy?”
“Tuyệt đối không có! Tớ rửa tay trong chậu vàng mà!” Mộc Trạch Tê nói xong còn vô ý sờ vào trong túi, bỗng nhiên cô nhớ ra, quả thật mình có tùy tiện kẹp một bức thư nguyền rủa vào trong sách giáo khoa, mà tình cờ đó lại là sách bài tập của Lâm Thi Vũ.
Mộc Trạch Tê cứng đờ: “Hình như là có…”

La Nam Nam lập tức kể cho Mộc Trạch Tê nghe về một chuyện quan trọng, cũng là chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Mộc Trạch Tê đã “rửa tay gác kiếm”, nhưng tình tiết truyện vẫn sẽ xảy ra. Với tư cách là nữ chính, Lâm Thi Vũ không chỉ bị Mộc Trạch Tê, một nữ phụ trà xanh hãm hại, mà còn có nữ phụ độc ác khác, chẳng hạn như Lưu Tâm Ấu của hôm nay.
Nữ chính Lâm Thi Vũ luôn bị đối phó, nhưng cô ấy mạnh mẽ tự cường. Cách đây không lâu, Lâm Thi Vũ có xin làm thêm tại quán net Tư Học, cô ấy làm quản lý quán net, nhưng một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra, Lâm Thi Vũ đã làm hỏng máy chủ Internet trong khi chống lại sự quấy rối của bọn côn đồ và cô ấy phải bồi thường một số tiền lớn.
Lý Thuần, nhân vật nam phụ sáng chói xuất sắc ngạo nghễ được thiết kế trong văn ngọt sủng vườn trường Mary Sue đã ra tay giúp đỡ cô ấy, cậu ta đánh đuổi bọn côn đồ để cứu Lâm Thi Vũ và đã đứng ra chi trả tiền bồi thường.
Lý Thuần rời đi không để lại tên tuổi. Lâm Thi Vũ luôn rất cảm kích cậu ấy, cô ấy nghĩ mình cần phải đền đáp tình cảm cũng như tiền bạc cho cậu ấy. Cô ấy còn viết thư cảm ơn và chuẩn bị đến quán Internet tìm cách gửi cho cậu ấy.
Mộc Trạch Tê biết chuyện này, cố tình thay thế bức thư cảm ơn bằng một bức thư ác ý.
Nói đến đây, Mộc Trạch Tê than thở: “Tớ đúng là có vấn đề!”
La Nam Nam giải thích: “Tớ đã đọc quyển cẩu huyết “Cậu chủ chỉ sủng một mình em” của Mary Sue khi còn học cấp ba. Giờ tớ tốt nghiệp lớn học rồi nên giờ không nhớ rõ cốt truyện nữa. Mấy năm nay xuyên sách đến đây, đêm nào trước khi ngủ đều nghĩ đến mới nhớ lại được nó. Tuy hơi khác biệt nhưng cốt truyện lớn khái là như thế này. ”
La Nam Nam tiếp tục nói, Lâm Thi Vũ trên đường đi học đã bị bọn đầu gấu trong trường Lưu Tâm Ấu bắt nạt, bị xé rách quần áo và còn bị chụp hình khỏa thân.
Nam phụ xuất hiện để cứu Lâm Thi Vũ. Lâm Thi Vũ đưa thư cho cậu ấy, thư cảm ơn biến thành thư nguyền rủa, chắc chắn cho dù là ai nhận được đều cảm thấy tức giận.
Nhưng nam phụ có thể có xu hướng ngược đãi bản thân, xem xong lại có suy nghĩ về Lâm Thi Vũ: “Cô gái! Cô làm tôi chú ý rồi đó!” giống như trong mấy phim cẩu huyết.

Bình luận (0)

Để lại bình luận