Chương 51

Trên xe của Trương Diệp Thành, Hải Tiêu Tiêu ngồi im thin thít, mắt nhìn ra cửa sổ, cố gắng che giấu gương mặt vẫn còn đỏ ửng. Trương Diệp Thành lái xe, một tay cầm vô lăng, tay kia thỉnh thoảng lướt qua tay cô, như muốn trêu chọc. Mỗi lần ngón tay anh chạm vào da cô, cô lại giật mình, tim đập loạn xạ.
* Anh… tập trung lái xe đi! – Cô lườm anh, giọng lí nhí.
Anh cười khẽ, không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu lại đầy ý vị. Không khí trong xe như bị một luồng điện vô hình bao phủ, vừa ngọt ngào vừa căng thẳng. Hải Tiêu Tiêu cố gắng nghĩ đến chuyện khác để phân tâm, nhưng hình ảnh nụ hôn vừa nãy cứ lởn vởn trong đầu cô.
Khi xe dừng trước khu trọ của cô, Hải Tiêu Tiêu vội mở cửa bước xuống, nhưng Trương Diệp Thành nhanh hơn, nắm lấy tay cô kéo lại.
* Đi đâu mà vội thế? – Anh nhướng mày, giọng trêu chọc. – Đã bảo em phải bù đắp cho tôi mà.
* Bù… bù đắp cái gì chứ? – Cô lắp bắp, cố giãy tay ra, nhưng anh đã khóa cửa xe, kéo cô ngồi lại ghế.
Anh nghiêng người, khuôn mặt điển trai kề sát mặt cô. Đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn đường, như một con sói đang nhìn con mồi.
* Em làm tôi ghen cả ngày hôm nay, còn hỏi bù đắp cái gì? – Anh thì thầm, ngón tay lướt nhẹ qua môi cô. – Hay để tôi gợi ý cho em nhé?
Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt, đẩy anh ra, nhưng lực của cô chẳng thấm gì với anh. Trương Diệp Thành cười lớn, kéo cô vào lòng, ôm chặt. Cô vùng vẫy một lúc rồi cũng đành chịu thua, tựa đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
* Anh đúng là đồ biến thái. – Cô lẩm bẩm, nhưng giọng không còn giận dữ nữa.
* Biến thái chỉ dành cho em thôi. – Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô. – Tiêu Tiêu, tôi nghiêm túc đấy. Tôi không muốn thấy em gần gũi với bất kỳ ai khác. Em là của tôi.
Lời nói của anh vừa bá đạo vừa dịu dàng, khiến trái tim Hải Tiêu Tiêu rung lên từng nhịp. Cô ngước mắt nhìn anh, thấy trong ánh mắt anh không chỉ có dục vọng, mà còn có sự chân thành hiếm hoi. Cô mím môi, nhỏ giọng:
* Vậy anh cũng phải hứa, không được thân mật với Lý Diệp Chi hay bất kỳ cô gái nào khác.
Anh bật cười, gật đầu.
* Được, tôi hứa. Nhưng đổi lại, em phải ngoan ngoãn ở bên tôi, không được để mấy tên như Tề Thương hay Bạch Mục Thần có cơ hội.
Hải Tiêu Tiêu phì cười, gật đầu. Không khí giữa hai người dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh đưa cô về phòng trọ, nhưng không vào trong, chỉ đứng ngoài cửa, nhìn cô với ánh mắt lưu luyến.
* Nghỉ ngơi đi. Mai tôi đến đón em đi họp lớp. – Anh nói, rồi quay người rời đi.
Hải Tiêu Tiêu đứng nhìn theo bóng lưng anh, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô đóng cửa, ôm gối nằm trên giường, nhưng không thể ngủ được. Hình ảnh Trương Diệp Thành, giọng nói của anh, nụ hôn của anh, cứ khiến cô trằn trọc cả đêm.
________________

Sáng hôm sau, Hải Tiêu Tiêu dậy sớm, chuẩn bị cho buổi họp lớp. Cô chọn một chiếc váy đơn giản màu xanh nhạt, tóc buộc cao, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn mình trong gương, cô thầm nghĩ: “Hải Tiêu Tiêu, mày phải tự tin lên. Hôm nay không được để Trương Diệp Thành bắt nạt nữa!”
Nhưng khi Trương Diệp Thành xuất hiện trước cửa khu trọ, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông vừa lịch lãm vừa quyến rũ, mọi quyết tâm của cô như tan biến. Anh mở cửa xe cho cô, ánh mắt lướt qua người cô, khẽ mỉm cười.
* Hôm nay em đẹp lắm. – Anh nói, giọng trầm ấm.
Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt, lẩm bẩm:
* Đừng có nịnh. Lái xe đi.
Trên đường đến địa điểm họp lớp, Trương Diệp Thành kể cho cô nghe về những người bạn cũ mà cô có thể gặp. Anh nhắc đến một vài kỷ niệm thời đi học, làm cô bật cười không ngớt. Cô nhận ra, khi không ở trong vai “thầy giáo biến thái”, Trương Diệp Thành thực sự rất ấm áp và hài hước.
Đến nơi, buổi họp lớp diễn ra trong một nhà hàng sang trọng. Hải Tiêu Tiêu hơi lo lắng, vì cô sợ ai đó sẽ nhận ra cô không phải Hải Hoa Tiếu. Nhưng Trương Diệp Thành luôn ở bên cô, nắm tay cô, giới thiệu cô với mọi người như một người bạn đặc biệt. Sự hiện diện của anh khiến cô tự tin hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, khi bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
* Hải Tiêu Tiêu, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Cô quay lại, tim suýt ngừng đập khi thấy Tề Thương, mặc vest đen, đứng đó với nụ cười bí ẩn. Anh ta cũng là bạn học cũ sao? Và tại sao ánh mắt anh ta lại nhìn cô đầy ý vị như vậy?
Trương Diệp Thành siết chặt tay cô, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác. Hải Tiêu Tiêu thầm kêu khổ: “Trời ơi, lại rắc rối nữa rồi!”

Bình luận

Để lại bình luận