Chương 51

Dung Cẩn lập tức giật mình vì câu nói của hắn, qua một hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Trái lại cô không phải là người sẽ để thân phận thế tục vào mắt, chỉ cần cô thích, đừng nói là con trai của tài xế, cho dù là một tên ăn xin thì cô cũng sẽ không so đo đến xuất thân của đối phương.
Nhưng Lạc Ngôn Phong nói đúng một điểm, cũng khiến đầu óc mê muội vì tình cảm hay tìиɧ ɖu͙© gì đó của cô tỉnh táo đôi phần.
Dù sao cô cũng không phải là người của thế giới này.
Hơn nữa cô biết rõ, nếu dựa theo tình thế hiện nay mà đặt người nhà và Phó Vân ở hai đầu cân, con tim của cô chắc chắn sẽ nghiêng mạnh về một bên không chút nghi ngờ.
Nói cách khác, cô còn chưa thích Phó Vân đến mức đó.
Cô cũng sợ, sợ mình trực tiếp hãm sâu, đợi tới một ngày nào đó anh chiếm cứ phần lớn lòng mình gây uy hϊếp đến người nhà, mà cô thì lại bị ép trở về thế giới cũ.
Không thể không nói, Lạc Ngôn Phong thật sự rất thành thạo khuyên bảo, từng câu từng chữ đều khiến người tỉnh ngộ, khiến cô run sợ từ tận đáy lòng.
“Anh để em suy nghĩ lại.” Giọng Dung Cẩn có chút vô thực, cô ngước mặt nhìn hắn, “Vậy còn anh? Anh nắm chắc được bao nhiêu phần trăm rằng mình có thể trở về thế giới cũ? Trong khoảng thời gian em ở đây, không hề có một chút manh mối nào. Anh có từng nghĩ, nếu cả đời này chúng ta cũng không thể trở về thì phải làm sao?”
Trong đôi mắt Lạc Ngôn Phong ngập tràn là niềm kiên định: “Anh đã cho mời một đội nghiên cứu khoa học chuyên nghiên cứu về không gian song song, anh tin chỉ cần chúng ta chịu bỏ công bỏ sức, nhất định có thể trở về.”
Dung Cẩn gật đầu qua loa, trong tâm trí thấy rối như tơ vò. Đột nhiên, cô như nghĩ đến điều gì đó mà mở miệng nói: “Anh trực tiếp xuyên hồn tới đây, vậy anh có biết thật ra thế giới này tồn tại trong một cuốn tiểu thuyết hay không?”
Lạc Ngôn Phong nghe vậy thì ngạc nhiên, “Tiểu thuyết gì?”
Dung Cẩn thở dài, nói đơn giản những tình tiết mình nhớ được trong tiểu thuyết và đầu đuôi mọi việc kể từ khi xuyên qua.
Lạc Ngôn Phong sau khi nghe xong lộ rõ sửng sốt, ngay sau đó lĩnh hội mà cười một tiếng.
Hắn vươn tay ôm Dung Cẩn vào lòng, nói: “Tiểu Cẩn, em có từng nghĩ rằng mình vốn không thích Phó Vân chưa, chỉ vì kết cục của nguyên thân mà kiêng kỵ hắn, mới nhẫn nhục chịu đựng?”
Lạc Ngôn Phong vừa dứt lời, bóng người đang đi ở khúc ngặt cầu thang dừng lại.
Cửa phòng cũng không khóa, ở vị trí của Phó Vân không những có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Lạc Ngôn Phong, còn có thể nghe được hết cuộc trò chuyện của hai người.
Bỏ qua nửa câu đầu anh nghe không hiểu, những từ “Không thích Phó Vân”, “Kiêng kỵ hắn”, “Nhẫn nhục chịu đựng” ở sau khiến anh nhắm chặt mắt.
Mu bàn tay đè trên tay vịn của anh hiện gân xanh, như một con sói đơn độc rình mò hành động, trầm tĩnh mà kiềm chế chờ đợi câu sau của Dung Cẩn.

Bình luận

Để lại bình luận