Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Anh cố gắng duy trì phép lịch sự thích hợp và không nhìn xung quanh.

Nhưng mọi thứ ở đây đều mang lại cho anh cảm giác quen thuộc. Bởi vì anh đã nhìn thấy ngôi nhà này nhiều lần trong video với cô ấy.

Chẳng bao lâu, Bùi Gia Mạt bước ra ngoài.

Khi cô nhét áo khoác vào tay anh, Cố Quyết phát hiện dưới lớp áo có một chồng tiền dày.

Im lặng một hồi, một giọng nói nhỏ vang lên trước mặt anh: “Cảm ơn anh đã đặt khách sạn cho em.”

Cố Quyết hơi sững sờ, cầm áo khoác trong tay, hồi lâu không lên tiếng.

Cuối cùng, anh chỉ nhìn đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt không chút máu của cô trong ánh sáng mờ ảo.

Anh đưa tay ra và chạm vào trán cô.

“Em cảm thấy không khỏe à? Em bị sốt rồi.”

Bùi Gia Mạt sững người, lắc đầu nói: “Em không biết.” Cô không nhận ra trong cơ thể mình khó chịu.

“Chóng mặt không?”

“…..Hình như có hơi.”

Anh cau mày sâu hơn, anh nắm tay cô kiểm tra nhiệt độ lòng bàn tay, nhưng không ngờ lại phát hiện một vết máu thật sâu trên mu bàn tay cô.

Vết máu đã đông đặc lại rồi.

Anh im lặng thở dài.

Anh không hỏi vết thương đã bị trầy xước ở đâu.

Chỉ hỏi, “Trong nhà em có cồn hay thuốc sát trùng không?”

“Có ạ”

“Đi lấy đi.”

Cô ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ lần nữa, cầm hộp thuốc trên tay khi ra.

Cố Quyết đặt áo khoác và điện thoại bị cô đập vỡ màn hình để trên tủ lối ra vào rồi theo cô đến ghế sofa.

Tất cả các loại thuốc trong hộp thuốc đều được sắp xếp và phân loại tỉ mỉ.

Những chiếc đèn cũ trên cao chỉ có thể phát ra ánh sáng mờ ảo.

Cố Quyết ngồi xổm trên mặt đất, nắm tay cô, dùng bông gòn thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau vết thương cho cô, anh ngước mắt hỏi cô: “Có đau không?”

Có đau không, Bùi Gia Mạt?

Da thịt bị rách đến chảy máu, cô có cảm nhận được không nhỉ?

“Không đau.”

Khi cô nói không đau, trái tim Cố Quyết như bị kim đâm vậy.

Không nói gì thêm.

Vết thương quá dài, bề mặt sắc bén gần như rạch toàn bộ mu bàn tay của cô, Cố Quyết đành phải dùng gạc giúp cô quấn mấy vòng quanh miệng vết thương, buộc một nút thắt ở lòng bàn tay.

Anh tìm trong hộp thuốc có một hộp cảm cúm, bảo cô nuốt rồi uống nước.

Rất lâu sau đó, anh im lặng ngồi xổm bên cạnh cô, nắm tay cô.

Nhịp tim từ từ giảm xuống trong không khí im lặng, Bùi Gia Mạt nhìn vào lọn tóc mềm mại của anh.

Sau khi mở miệng, cuối cùng cô cũng hỏi:

“Anh đã xem đoạn video đó rồi đúng không?”

“Ừ” Anh vẫn cúi đầu, nắm mu bàn tay phải của cô, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối cô.

“Chắc anh ngạc nhiên lắm nhỉ.” Cô cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt anh. nói: “Sẽ vì chuyện đó mà ghét em sao?”

Khi anh nhìn thấy con người bạo lực xa lạ kia không biết anh đã nghĩ gì nhỉ?

Ngay cả khi anh ấy có cảm giác ghê tởm, cô cũng có thể hiểu được.

Trong lúc không biết phải làm sao, Cố Quyết ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của cô, vẻ mặt hờ hững im lặng không một chút dao động.

Nhưng ngay khi anh nói “ Sẽ không”, biểu cảm của Bùi Gia Mạt lập tức có chút thay đổi, cô giống như bị đánh gục bởi sự quyết tâm ẩn chứa trong hai từ này.

Hàng mi dài của cô gái bỗng nhiên đầy hơi nước sắp rơi.

Đứa trẻ tội nghiệp trong đêm mưa đó lại xuất hiện.

Cô nhìn anh, thì thầm, kìm nén sự run rẩy trong âm thanh: “Anh không có gì muốn hỏi em sao? Anh cứ hỏi đi, em sẽ trả lời.”

Trái tim Cố Quyết cũng run rẩy.

Lần này, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khuôn mặt cô vùi vào hõm cổ anh, “Không sao, chờ khi nào em muốn thì hãy nói với anh được chứ? Bây giờ em đang ốm, cần phải nghỉ ngơi.” Nói xong, anh đặt tay lên lưng cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.

Như đang dỗ dành trẻ con.

Cô quay đầu lại, hôn lên cổ Cố Quyết, lẩm bẩm: “Trước kia khi em bị bệnh, vẫn có thể thường xuyên đi thi được.” Vì luôn phải đi thi đấu một mình ở thành phố khác khi còn nhỏ, không có ai bên cạnh chăm sóc nên cô luôn bị đau đầu, chóng mặt. Lúc đầu, cô cảm thấy khó chịu, nằm trong một khách sạn xa lạ, lén lau nước mắt, sau đó cô tự nhủ, thật ra khi bị bệnh cô sẽ thể hiện tốt hơn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận