Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Vậy nên cái lần đó em mới không hề chống cự lại ông ta sao?” Hắn híp mắt lại, bàn tay to lớn cầm lấy chai oxy già trong tay cô rồi đặt xuống mặt bàn: “Cái này chỉ nên dùng một lần thôi, dùng nhiều quá sẽ gây bỏng rát da thịt đấy.”

Lục Hiểu Dư khẽ “à” lên một tiếng, cô tiện tay với lấy chai thuốc đỏ bên cạnh, trực tiếp nhỏ thẳng vào vết thương hở trên tay hắn.

“…”

Tống Ngụy đau đớn đến mức như muốn chết đi sống lại ngay tức khắc, rốt cuộc thì cô có biết cách sử dụng mấy loại thuốc sát trùng này hay là không vậy hả? Ai đời lại đi dùng thuốc đỏ đổ thẳng vào miệng vết thương hở như thế này bao giờ chứ?

Thấy hắn có vẻ đang rất đau đớn, Lục Hiểu Dư liền sốt sắng thổi thổi liên tục lên miệng vết thương của hắn. Đợi đến khi hắn không còn phản ứng kịch liệt như vừa rồi nữa, cô mới nhẹ giọng hỏi thăm hắn: “Anh… có ổn không?”

Khốn kiếp! Ổn chết liền được ấy!

“Khử trùng vết thương như vậy là đủ rồi. Anh nghĩ là em nên mau chóng băng bó vết thương lại đi, để lâu quá rất dễ bị nhiễm trùng đấy.” Nếu như còn tiếp tục để cho cô chữa trị một cách bừa bãi như thế này nữa, hắn sợ rằng mình sẽ mất luôn cả cái bàn tay này mất.

Lục Hiểu Dư cầm lấy cuộn băng gạc y tế bắt đầu băng bó vết thương cho hắn, cô kỹ lưỡng quấn chặt quanh bàn tay hắn. Kỳ thực thì ngày trước cô không hề giỏi mấy loại bộ môn sơ cứu này chút nào, chỉ là tạm bợ học cách băng bó vết thương một cách qua loa mà thôi.

Nhìn thấy cánh tay hắn tím tái đến mức run rẩy không ngừng, lòng cô cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu trăm bề. Cô hận hắn là sự thật, nhưng hắn cứu cô cũng là sự thật. Cô cũng không thể nào tỏ ra vô ơn bạc nghĩa với người vừa mới cứu mạng mình được.

Cô khẽ khàng chạm nhẹ lên phần vải băng trắng tinh, trầm giọng hỏi hắn thêm một lần nữa: “Anh thật sự không sao đấy chứ?”

“Dư Dư à, chẳng phải vừa rồi em đã niệm chú chữa lành vết thương cho anh rồi hay sao? Em cứ yên tâm đi, anh cũng không có chết được đâu.” Hắn đáp lại, giọng điệu có chút trêu chọc.

“Hôm nay…” Cô ngập ngừng.

Hắn hỏi lại: “Hôm nay làm sao cơ?”

“Không có gì đâu. Cảm ơn anh.” Cô nói, giọng điệu có chút gượng gạo.

Tống Ngụy sau khi được cô băng bó vết thương xong xuôi, cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn muốn rời đi cả. Hắn nằm dài xuống chiếc ghế sô pha cũ kỹ, thân thể to lớn không vừa vặn với chiếc ghế nhỏ bé nên chỉ đành phải co dò lại để có thể thích nghi được.

Lục Hiểu Dư thấy hắn mặt dày mày dạn muốn ở lại nhà mình, trong lòng liền có dự định muốn đuổi khách đi ngay lập tức, cô chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Có nhà cao cửa rộng không chịu ở, lại định ra đây làm kẻ lang thang vô gia cư hay sao?”

“Nếu như được thì phiền em cưu mang anh một phen vậy.” Hắn đáp lại tỉnh bơ.

“Không rảnh!” Cô lập tức bác bỏ thẳng thừng, còn tỏ ra gắt gỏng ra mặt: “Nhà tôi chật chội lắm, không có đủ chỗ cho anh ở nhờ đâu.”

“Nhưng mà anh cũng đâu thể nào tự mình lái xe về nhà được chứ.” Hắn viện cớ.

“Đợi một lát tôi gọi xe cho anh.” Cô nói, giọng điệu không chút khoan nhượng.

Người đàn ông vô sỉ, nhanh tay cầm lấy chiếc điện thoại di động của cô đang đặt trên bàn. Hắn định bụng quăng nó ra một xó nào đó thì lại bị cô lên tiếng chấn chỉnh ngay tức khắc: “Anh mà dám ném nó đi, thì tôi cũng sẽ ném anh ra khỏi nhà đấy.”

“Ném hay là không ném, tất cả đều phải dựa vào thái độ của em cả thôi.” Hắn hếch cằm lên nói thêm, giọng điệu đầy vẻ thách thức: “Làm cho anh một phần ăn đi.”

Cô nhíu mày lại vì khó chịu: “Đã ở nhờ nhà người ta rồi mà còn muốn ăn chực nữa hay sao?”

“Đã cho người ta ngủ nhờ thì cũng phải cho người ta ăn chứ. Ai đời lại đi giúp người mà chỉ giúp có nửa chặng đường bao giờ?” Hắn ngồi thẳng người dậy, chậm rãi tiến về phía chiếc bàn ăn nhỏ bé. Hắn vô liêm sỉ ngồi xuống ghế chờ đợi cô mang đồ ăn ra: “Dư Dư à, anh đói lắm rồi. Sắp chết đói đến nơi rồi đây này.”

“Anh đói thì mặc kệ anh chứ, liên quan gì đến tôi?” Cô khinh khỉnh nói lại. Dẫu vậy nhưng cô vẫn đặt phần há cảo hấp của mình xuống trước mặt hắn. Giọng điệu ảm đạm: “Ăn xong rồi thì cút đi.”

Tống Ngụy nhìn đĩa há cảo nóng hổi đang bốc khói nghi ngút trên bàn, bạc môi hắn hài lòng giương cao lên thành một nụ cười mãn nguyện. Với cái loại hình thù bắt mắt như thế này, chắc chắn là do chính tay cô tự gói rồi. Ngày trước khi còn ở Bạch Viện, hắn cũng đã từng nhìn thấy cô tự tay gói nó một lần. Có điều mùi vị của nó như thế nào thì hắn vẫn chưa có dịp được thưởng thức qua. Vì cô không cho phép hắn ăn.

Người đàn ông định nâng tay lên cầm lấy đôi đũa, nhưng lại nhận thấy bản thân mình không thể nào cầm nắm được vật gì, liền quay mặt ra ăn vạ với cô: “Em đút cho anh ăn đi.”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn chằm chằm, càng nhìn lại càng cảm thấy không vừa mắt chút nào: “Đã đòi ngủ nhờ, đòi ăn chực còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại còn đòi tôi phải đút cho ăn nữa à?”

“Tay của anh bị thương rồi, không thể nào cầm đũa được.” Hắn lại tiếp tục thở dài tỏ vẻ đáng thương trách móc cô: “Anh là vì cứu em mà mới ra nông nỗi này, lẽ nào em lại không thể vì anh mà đút cho anh ăn vài miếng hay sao?”

Hai tay cô siết chặt lại thành nắm đấm. Biết trước hắn lại giở cái trò mặt dày mày dạn này ra như vậy, thì lúc nãy cô thà nhận lấy nhát dao kia còn hơn là để hắn cứu mình.

Lục Hiểu Dư cầm lấy đôi đũa gắp một miếng há cảo lên, giọng nói lạnh lùng nhắc nhở hắn: “Há miệng ra.”

Tống Ngụy ngoan ngoãn há miệng ra nhận lấy miếng há cảo nóng hổi từ tay cô. Mùi vị thanh tao, đậm đà của món ăn lập tức kích thích vị giác của hắn, không thể ngờ được tay nghề nấu nướng của cô lại cao siêu đến như vậy.

Hắn ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu cà chớn cà nháo vang lên: “Đút cho anh thêm một miếng nữa đi.”

Khốn kiếp! Đúng là đồ mặt dày!!!

Cô hậm hực đút tiếp cho hắn ăn, tần suất ngày một nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát, trong miệng hắn đã ngập tràn đầy ắp há cảo, cô độc địa mắng hắn một câu rồi tức giận bỏ đi vào trong phòng: “Ăn cho chết anh đi!”

Người đàn ông căn bản là không thể nào nói được lời nào, đến cả việc cử động quai hàm cũng trở nên khó khăn vô cùng, hắn chỉ có thể cật lực nhai nuốt hết mớ há cảo này xuống bụng mà thôi. Trông hắn bây giờ giống hệt như một con mèo hoang đang cố gắng xù lông lên để tự vệ, bộ dạng đó của cô lúc nãy hắn ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu nữa là đằng khác.

Trời càng về khuya, sương đêm xuống ngày một dày đặc hơn. Tống Ngụy nằm co ro trên chiếc ghế sô pha chật hẹp, không hề có lấy một tấm chăn mỏng để che thân, hắn chật vật trở mình liên tục để tìm một tư thế thoải mái hơn. Vết thương ở bàn tay ngày một trở nên đau nhức dữ dội hơn, khiến cho hắn không tài nào có thể nhắm mắt lại để ngủ được.

Hắn ngồi bật dậy rồi mở chiếc đèn ngủ nhỏ bé lên, nhìn vào vết thương đang rỉ máu của mình mà không khỏi thở dài ngao ngán. Một chút kỹ năng sinh tồn cơ bản này mà cũng không có, cũng không thể nào trách cô được.

Hắn cẩn thận tháo lớp băng gạc cũ ra, gương mặt hắn nhăn nhó lại đến cùng cực vì đau đớn. Nhìn thấy vết cắt trên tay đã dần chuyển sang màu thâm tím đáng sợ, hắn đành phải tạm bợ tự mình khử trùng lại vết thương thêm một lần nữa.

Lục Hiểu Dư nằm ở trong phòng ngủ, cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Máy sưởi ở phòng khách đã bị hỏng hóc từ lâu rồi, tiết trời bây giờ lại đang gần vào mùa thu nên thời tiết sáng nóng tối lạnh thất thường. Để hắn một mình ngủ ngoài đó cô cũng cảm thấy không được an tâm cho lắm. Dù gì thì hắn cũng là người đứng đầu của cả một tập đoàn lớn, hắn mà có mệnh hệ gì xảy ra, thì cô chắc chắn sẽ phải lãnh tội không nổi mất.

Bình luận (0)

Để lại bình luận