Chương 52

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 52

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Với vẻ mặt ngượng ngùng, cô từ từ cởi thắt lưng của anh, cố gắng không gây ra tiếng động, rồi kéo khóa xuống.

Cô còn đang do dự với chiếc quần lót màu đen kia, Phó Hựu đã buông cô ra, nhanh chóng kéo quần lót xuống, vật lớn dữ tợn nhảy bật ra, rất rõ ràng, anh đã nhịn không được.

Ấn đầu cô nhoài người về phía dương vật anh, lông mu cưng cứng đâm vào mặt cô, cực kì khó chịu. Cô mở miệng vươn đầu lưỡi ra, liếm láp trên dương vật của anh.

Bởi vì không gian quá nhỏ, cô chỉ có thể cuộn tròn người lại quỳ trên mặt đất, chống lên đầu gối anh.

Phan Quốc Thành tìm một vòng, quả thật không tìm được người, trần nhà ở đây cũng không có cách nào cạy ra được, chẳng lẽ lão thật sự nhìn lầm rồi sao? Hay là ở phòng bên cạnh?

Quay đầu lại thấy anh đang âm trầm nhìn mình chòng chọc, lão đành cười ha ha hai tiếng.

“Xem ra đúng là không giấu được ở chỗ cậu, vậy tôi đi trước, nhưng Phó tiên sinh này, tôi chính là nhìn trúng đội ngũ an ninh mà cậu khẳng định là một con ruồi cũng không bay vào được, nên mới thuê cậu, vì sao khi đến chỗ tôi, lại nhiều lần bị cô ta thực hiện được? Tác phẩm điêu khắc của tôi lần này bị cô ta đánh cắp, cậu nên giải thích thế nào đây!”

Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười hiếm hoi, bàn tay chống đầu cũng buông xuống, nằm ngửa ra sau, từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn thấy người dưới thân, gian nan phun ra nuốt vào đồ vật của anh như thế nào.

“Sơ sót mà thôi, dù sao cũng không ai có thể thành công trong một lần, còn nữa, bức điêu khắc này của ông bán đấu giá cũng quá rẻ rồi, còn không bằng để cho người ta trộm.”

“Cậu ——” Lão nổi giận đùng đùng trỏ ngón tay, lại vội vàng thả xuống, “Dù rẻ đến đâu thì cũng là tiền tôi muốn bán đấu giá! Cậu đến đây là để bảo vệ tài sản của tôi, không phải đến để hạ thấp món đồ của tôi!”

Anh như có điều suy nghĩ gật đầu, “Nói như vậy, hình như ông đang thiếu tiền sao, đồ rẻ như vậy cũng không từ thủ đoạn, viên kim cương mấy trăm triệu kia, cũng chưa từng thấy ông coi trọng a?”

“Tôi có thiếu tiền hay không, cũng không cần cậu lo, phí an ninh của các cậu tôi sẽ trả theo thường lệ, tôi không phải người nói mà không giữ lời!”

Phó Hựu vươn tay, ấn đầu cô, dùng sức đè xuống.

“Hô…”

Âm thanh nghẹn ngào khe khẽ, bị giọng nói của anh át đi.

“Nói mà không giữ lời?” Khóe miệng anh kéo đến bên tai, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, “Từ này quả thực rất thích hợp với ông, chúng ta ước tính một chút nào, mỏ kim cương đó của ông có thể chống đỡ được bao lâu đây?”

“Hai tháng?” Anh nghiêng đầu liếm răng nanh.

Trái tim Phan Quốc Thành nhấc lên.

“Một tháng?”

Hô hấp của lão rối loạn, ánh mắt hốt hoảng không bình tĩnh, thậm chí dần dần có dấu hiệu bắt đầu tức giận.

Phó Hựu nhếch khóe miệng lên, giọng điệu tràn đầy tự tin không gì sánh được, “Ngắn nhất là hai tuần.”

“Phó tiên sinh!” Lão không thể nhịn được nữa, “Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy? Mỏ kim cương của tôi đang rất tốt! Không cần cậu lo đâu, nếu cậu đã nhìn tôi không sướng như thế, vậy lần bảo vệ tiếp theo tôi sẽ không chọn cậu nữa.”

Phó Hựu chậc một tiếng, “Ông chủ Phan hành động theo cảm tính rồi, đây không phải là chuyện các ông kiêng kị nhất sao? Chúng ta đã ký hợp đồng, trong một năm này ông phải thuê tôi chuyên để bảo vệ tài sản của ông.”

“Bảo vệ không được món nào, thì ông trừ tiền món ấy, mất bao nhiêu trừ bấy nhiêu, nhưng đội ngũ an ninh này thì không đổi được, bằng không ông phải bồi thường cho tôi một khoản khổng lồ, ông nói xem, hai chúng ta ai thiệt?”

Phan Quốc Thành tức đến mức tim đập suýt thì không ổn, so sánh mà nói, anh ngồi ở chỗ này sướng đến không chịu nổi, tay nắm tóc cô, thọc ra thọc vào trong cổ họng cô.

Khương Hân gắt gao nắm lấy đầu gối anh, cầu xin nhưng lại không dám mở miệng, ngay cả một chút âm thanh cô cũng không dám phát ra. Da đầu bị kéo đau, dương vật xanh tím chọc vào cổ họng cô, đỏ bừng cả mặt sắp nghẹt thở.

Bình luận (0)

Để lại bình luận