Chương 52

“Bắt đầu từ bao giờ?” Hoắc lão gia tử uy nghiêm, có loại cảm giác không giận tự uy, mái tóc bạc phơ cũng không làm giảm danh vọng của ông.
Hoắc Thành Diễn rất kính trọng Hoắc lão gia tử, ông đang pha trà, ánh mắt nhìn về phía hắn có mấy phần lửa giận.
Khoảng thời gian trước ông mới biết Hoắc Thành Diễn vì một nữ minh tinh mà giải trừ hôn ước với Thịnh gia.
Hoắc Thành Diễn rót trà cho ông, hắn ngồi ở phía đối diện, con ngươi màu hổ phách của hắn sáng lên dưới ánh đèn, “Đã rất lâu rồi, ông à, con là người Hoắc gia nhưng không có nghĩa hôn nhân của con phải để gia tộc quyết định.”
Hắn nói trắng ra làm gương mặt có không ít nếp nhăn của lão gia tử trắng bệch một trận.
Bộp một tiếng, chén trà bị nện trên bàn gỗ đỏ, “Hồ đồ, con bảo ta phải ăn nói như thế nào với đứa bé Thịnh Lam kia, tốt xấu gì cũng phải thương lượng với ta trước, còn con…..aiz!”
“Thật xin lỗi, nhưng con cũng không làm chuyện gì thực có lỗi với Thịnh Lam, cô ấy cũng có người mình thích rồi.”
Tuồng kịch của Thịnh Lam và Hoắc Thành Diễn đã bị vạch trần, vậy không cần thiết diễn nữa, còn Thịnh Lam bên kia, hắn tin tưởng cô có cách giải quyết.
Trước sau Hoắc Thành Diễn vẫn ngồi đĩnh bạt, dáng người thẳng tắp, không sợ chút nào dưới uy nghiêm của Hoắc lão gia.
Hoắc lão gia tử nhấp một ngụm trà, giọng nói già nua, nghe kĩ còn nhận ra tiếng thở dài, “Mấy người trẻ tuổi các con đúng là chỉ biết tuỳ hứng làm bậy.”
Hoắc lão gia không thể không suy nghĩ, bây giờ thời lớn thay đổi, nếu là thời của ông, nhất định sẽ không tùy tâm sở dục như thế. Cũng may là người nhà Thịnh gia cũng không có ý kiến. Bọn họ đã hợp tác, có ích lợi tới lui thì cũng không cần thiết để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa. Nhưng mà lão gia tử vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Hoắc lão gia nhìn Hoắc Thành Diễn đối diện, mấy năm không quan sát kĩ, hắn càng ngày càng thành thục, tính cách cứng cỏi, ngũ quan kiên nghị, cặp mắt như núi xa, có cảm giác xa cách.
Ông vuốt ve cái chén sứ tím trên tay, đôi tay kia giống như khô kiệt, động tác cũng chậm chạp, thôi, ông cũng nửa chân bước vào quan tài rồi, không cần khắt khe như thế.
“Thôi, bao giờ đem con bé lại đây cho ta gặp mặt đi.”
Hoắc Thành Diễn đang đợi ông mở miệng đồng ý, không ngờ ông lại có thái độ như thế, hai mắt hắn sáng rực lên, gương mặt dãn ra, “Ông nội, không phải ông…..”
“Thằng nhóc kia, con biết ta sẽ tha thứ cho con, còn không biết nói mấy lời may mắn.” Hoắc lão gia giơ quải trượng, làm bộ tức giận gõ vài cái lên vai hắn.
“Chờ lúc tế tổ thì dẫn con bé tới, để con bé gặp mặt mẹ con một chút.”
Hoắc lão gia tử đứng dậy, người giúp việc trong nhà chạy tới chuẩn bị đỡ ông lại bị ông từ chối.
Ông thở hổn hển nói, “Ta không đến cái nông nỗi kia, vẫn có thể tự mình đi được.”
Hoắc Thành Diễn cười đến thoải mái, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng làm thư phòng trở nên ấm áp, trên bàn sách là giấy tuyên thành vàng nhạt, trên giấy là bút lông điêu khắc thân rồng, hắn cười nói, “Ông ơi, hình như ông càng ngày càng đẹp lão đó.”
Trên mặt Hoắc lão gia tràn ngập biểu cảm khinh thường, trong lòng lại như xuân về hoa nở, ông hừ một tiếng, “Tiểu tử, đừng tưởng như thế là có thể lấy lòng ta.”
***
La Mạn Hà xuất viện, bà không để Thẩm Nhạn Thu đi đón mình, cũng không biết có phải đã tỉnh ngộ rồi hay không.
Trong khoảng thời gian này La Mạn Hà rất an phận, Thẩm Nhạn Thu cũng coi như không biết.
Cô nghĩ, nếu bà ấy còn không tỉnh ngộ, cô sẽ không lo lắng cho bà ấy nữa, bao năm như thế cô đã tuyệt vọng cùng kiệt sức rồi.
Nhưng mà Thẩm Nhạn Thu không ngờ tới, La Mạn Hà bỏ đi rồi, bà ấy để lại một phong thư cho Thẩm Nhạn Thu.
Trong thư chỉ có mấy câu ngắn ngủi, đều là lời xin lỗi, cũng không nói bản thân sẽ đi đâu, chỉ nói bản thân đã liên lụy cô nhiều năm như thế, cũng nên kết thúc rồi.
Thẩm Nhạn Thu cầm lá thư, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời xám xịt, những tảng mây đen to đùng, cảm giác như bầu trời hạ thấp xuống.
Tiếng quạ kêu xa xa càng thêm chói tai, Thẩm Nhạn Thu cảm thấy như có một lưỡi dao cắt vào miệng vết thương cũ, không đau nữa nhưng máu vẫn chảy ròng ròng.
Cô đã từng rất hận La Mạn Hà, nhưng mà cũng sắp quên mất rồi.
La Mạn Hà cũng từng có một khoảng thời gian tích cực hướng về phía trước, nhưng mà sau khi ba của Thẩm Nhạn Thu mất do thành người chịu tội thay cho kẻ khác, uất ức rồi tự sát trong tù, La Mạn Hà lại như biến thành một người khác, cho đến giờ cô cũng chỉ mơ hồ nhớ lại hình dáng ôn nhu của bà.
“Hoắc Thành Diễn, anh tới cạnh em lúc này được không?” Giọng nói của cô khẽ run, giống như cả người vùi trong mưa tuyết lạnh băng.

Bình luận

Để lại bình luận